Vương Nhị Ma Tử thấy Thúy Thúy quay đầu đi lên phía trước, quản người kia là mẹ vợ hay không phải mẹ vợ, chỉ cần chọc Thúy Thúy sinh khí, đều không muốn nhìn thấy.
Hắn bước nhanh tiến lên đem người đỡ lấy, hàng năm đốn củi trên núi, bàn tay to thô ráp của hắn nắm lấy một đoạn cổ tay trắng nõn như cây non trong rừng của Khánh Thúy Thúy, hắn thật hoảng sợ, nhanh rút tay về. May mắn trong bóng đêm, bằng không là có thể nhìn được rặng mây đỏ trên mặt hắn.
“Ta... Ta. Sợ nàng bị ngã” Vương Nhị Ma Tử lắp bắp nói, “Nàng...”
Khánh Thúy Thúy chỉ cảm thấy người trước mặt này như là một tòa núi nhỏ, đổ ở trước mặt nàng, may mắn hôm nay là trăng tròn, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình hắn, khăn voan đỏ trên đầu thật phiền toái, nàng đang muốn kéo ra nhìn cho rõ.
Vương Nhị Ma Tử nhìn ra động tác của nàng, vội vàng ngăn lại, “Không được.... Không được... Khăn voan này đợi đến khi vào nhà, để ta kéo ra mới tốt.”
Hắn tuy rằng vụng về, không hiểu các lễ tiết khác, nhưng chuyện này hắn vẫn biết đến, khăn voan của tân nương tử nên do tân lang quan ở tân phòng mở ra, như thế mới có thể cả đời vừa lòng đẹp ý, bên nhau đến đầu bạc . Hắn muốn cùng Thúy Thúy sống cả đời, chính là cái loại cả đời đến chết cũng không xa rời nhau.
Khánh Thúy Thúy nghe hắn lẩm bẩm nguyên do, cũng bất giác trong mắt mang theo ý cười, “Vậy chờ về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-nhi-phong-vuong-gia/2491016/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.