Hồ Yến Lai nhìn bộ dáng nhà ở thay đổi lớn, kinh hô liên tục, “Trong ngoài gian nhà này, cùng tòa nhà trấn trên nhìn không khác mấy.”
Trung gian được ngăn cách hơn phân nửa là cây trúc, mặt khác còn có mành được khâu từ vải bố vụ, có thể thấy được cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Khánh Thúy Thúy đem người dẫn đến bên trong, “Tam Diệp Tử, chào Yến Lai tỷ đi.”
Tam Diệp Tử ngoan ngoãn mà gọi một tiếng ‘ Yến Lai tỷ ’.
Hồ Yến Lai ngồi trên giường trúc, cũng không thấy ngại, còn giống như lúc ở Khánh gia, móc ra kim chỉ trong tay áo bắt đầu châm, “Căn nhà nhỏ này của ngươi nhìn ra dáng ra hình rồi, ta liền nói ngươi biết sinh sống, khẳng định có thể sống tốt.”
Khánh Thúy Thúy bị nàng khen hơi ngại, đưa qua một chén nước, ngâm là trúc diệp, uống lên thanh thần tỉnh táo.
Hồ Yến Lai cảm thấy trúc diệp ngâm nước còn rất mới lạ, vừa lạ miệng lại vừa giải khát, “Muội muội ngươi ở nhà một chút đều không an phận, trước kia ngươi ở nhà, việc đều do ngươi một tay làm, nàng ta quen lười biếng, sau khi ngươi xuất giá, Khánh đại thúc cùng Khánh đại thẩm còn phải xuống đất, nàng thì cái gì đều mặc kệ.”
Có người xuống đất là phải đưa cơm trưa qua, Khánh Kiều Kiều khẳng định không muốn nấu cơm, bản thân miễn cưỡng qua loa qua bữa đã làkhông tồi.
“Cha ta lại đánh nàng đi?”
Hồ Yến Lai mãnh gật đầu, “Đánh! Ngày hôm qua còn nghe tiếng động gậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-nhi-phong-vuong-gia/2490989/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.