Cửa ải cuối năm buông xuống, gia hạn cũng đã đến lúc rồi. Tiểu ngốc đắc ý a, tiểu ngốc hưng phấn a, ngày cậu vươn mình rốt cục đã tới rồi.
Buổi tốt, ghế lô của nhà hàng nào đó.
Tiểu ngốc: “Tôi muốn từ chức! Không thì anh tăng lương cho tôi! Phải thêm một vạn đồng!!”
Không biết xấu hổ đáng thương ngưng mắt nhìn tiểu ngốc: “Lâm tiểu ngốc đồng học, kẻ hèn này vốn buôn bán nhỏ…”
Tiểu ngốc: “Mặc kệ! Không thêm cho tôi thì tôi sẽ không tiếp tục nữa! Ai muốn làm cấp dưới của anh để mỗi ngày bị ức hiếp chứ! Hừ.”
Không biết xấu hổ tiếp tục thương cảm: “Vậy bữa cơm cuối cùng này của chúng ta làm dịu đi quan hệ trên dưới của chúng ta rồi, phục vụ, thêm mấy bình rượu tới đây…”.
Tiểu ngốc đờ ra… Hình như… Mình là hơi quá phận nhỉ?
Say mèm, tiểu ngốc quên bản thân là thế nào về nhà rồi….
Ngày thứ hai đi làm, trên bàn bày ra một văn kiện photocopy gia hạn hợp đồng!! Tiểu ngốc thất kinh, cầm lên nhìn qua, chỗ mà có “Hiệp ước một năm”, bị người nào đó dùng bút bi gạch bỏ, sửa thành “thẳng đến khi công ty đóng cửa”! Tiểu ngốc tiếp tục say vươn mình, tiền lương…. Không đổi… Phía dưới cùng, là vân tay của mình….
Qủa nhiên… Nhà tư bản là không thể đồng tình mà.
╮(╯▽╰)╭*╮(╯▽╰)╭
Chương 16_Nhà hàng Nhật Bản hay là ăn lẩu
Con trai nhà dì căn tin kết hôn, xin nghỉ một ngày, lúc trưa, tiểu ngốc và các bà chị liên quan mắt to trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hanh-phuc-cua-lam-tieu-ngoc-va-khong-biet-xau/3203915/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.