Lâm tiểu ngốc sau khi bị TJ, cũng không dám tiêu cực chây lười nữa, đồ không biết xấu hổ nào đó triệt để không biết xấu hổ, miệng không ý tứ, anh ta là BOSS cậu không quan tâm, nhưng mà cậu Lâm tiểu ngốc còn muốn sống a!
*TJ: ý là điều giáo, đừng nói với tớ là ko biết điều giáo là gì nhé
Hậu quả trực tiếp của khoảng thời gian trước tiêu cực chây lười chính là… Công việc đọng lại nhiều như núi! Tiểu ngốc tăng ca tăng đến hơn 10 giờ, mới dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà, vừa đi tới cửa, đồ không biết xấu hổ nào đó lại rất không biết xấu hổ mà xuất hiện.
Không biết xấu hổ: “Tiểu ngốc cậu về nhà a?”
Tiểu ngốc: “Khép P chuyện của anh lại!”
Không biết xấu hổ: “Có cần đáp nhờ xe tôi không?”
Tiểu ngốc: “Biến.”
Không biết xấu hổ: “Tôi đây ngày mai ngay ở công ty dán một tin báo lớn lên, tùy tiện đem ảnh lỏa thân của cậu dán theo!”
Tiểu ngốc: “(#”) 凸”.
Về đến nhà, tiểu ngốc xuống xe, không biết xấu hổ đi theo.
Tiểu ngốc: “Anh làm gì?”
Không biết xấu hổ: “Tôi cũng đến dưới nhà cậu rồi, không tới kêu bác trai bác gái một tiếng thì không phải phép lắm.”
Tiểu ngốc: “…”
Nhị Khuyết mẹ mở rộng cửa: “Ơ, đây không phải chủ tịch sao? Vào đây ngồi cái đi.”
Tiểu ngốc: “Đã khuya rồi, chủ tịch phải về nghỉ ngơi rồi.”
Tên không biết xấu hổ nào đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong ví tiền móc ra một lọ rượu xái[1], ừng ực ừng ực ừng ực.
Không biết xấu hổ: “Bác gái, bác thấy tôi uống rượu rồi đó, không thể lái xe về…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]