Chương trước
Chương sau
“Này là lọ viết, để ở góc phải…này là note… dán ở đâu ta.., con ếch xanh nhỏ…à, để trên đây”_Minh Thùy hì hục cúi người vào trong thùng lớn, mang đồ ra đặt vào bàn làm việc mới của cô trước ánh nhìn tò mò cùng ngỡ ngàng của người cùng văn phòng.

Họ vốn chẳng hề nghĩ tới, sẽ có một ngày văn phòng này lại có thêm người mới. Ngay từ lúc thành lập nên nơi đây, bọn họ ở năm đầu tiên đều được thu thập đầy đủ, qua hơn bảy năm vẫn chưa có ai mới bước vào hay rời đi, hiện tại lại nhảy ra một người, ngay cả giới thiệu cũng chưa làm, lại ở một bên hì hục lôi đồ đạc này nọ đủ màu ra chất kín một bàn nhỏ.

Quản lí ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, đưa tay che miệng ho nhẹ nhắc nhở_”Cô Kim, trước hết vẫn là nên giới thiệu cho mọi người ở đây biết chút ít về bản thân có được hay không?”

Minh Thùy dừng động tác, ngẩng đầu nhìn một vòng, mắt tròn tò, hai tay bỗng nhiên đánh vào nhau_”Phải rồi, thật có lỗi, tôi là Trương Nhạc Kim, năm nay hai mươi….ừm hai mươi tám, hẳn là vậy”_sau đó nở nụ cười chân thành nhất có thể, cúi người chín mươi độ_”Mong mọi người giúp đỡ”

Tất cả đều chớp chớp mắt nhìn cô, một nữ nhân tóc vàng trong văn phòng so với mọi người tỉnh táo trước nhất, nho nhỏ đẩy kính nhắc nhở_”Trong công ty, hình như rất ít họ Trương đi”_sau đó nhìn đến người nam nhân bên cạnh mình, tay chạm vào cánh tay của anh, người kia giật mình nhìn qua cô_”Em có nhớ lầm hay không?”

“Không, không phải rất ít mà ngoài chủ tịch ra thì không còn ai là họ Trương trong công ty cả”

Lời này như nói trúng tiếng lòng của mọi người, tất thảy ánh mắt trong văn phòng lại một lần nữa như tên bắn về phía nữ nhân, còn cô thì trong lòng khẽ lau qua một giọt mồ hôi, vốn chẳng hề nghĩ tới liền sẽ bị đánh cho một trận choáng váng như thế này, hồ sơ cũng đều là người kia chỉnh sửa_[Nhưng mà có cần phải quá đáng đến mức trong công ty thậm chí người thứ hai mang họ Trương cũng không có, này có phải buồn cười quá không?]

“Nè, chắc chỉ là nhầm lẫn hay trùng hợp thôi mà nhỉ?”_một cô gái khác lên tiếng, mái móc vấn cao gọn gàng, cả người nhỏ nhắn nhìn đến nữ nhân bằng ánh mắt mong mỏi, chỉ là sâu bên trong đối với thái độ của người này, nữ nhân vẫn cảm thấy không ổn

“Không đâu, thậm chí cả chữ lót cũng giống, nếu thật sự không sai, chủ tịch gọi là Trương Nhạc Tịch đi”

[SAO KHÔNG LÀ TRƯƠNG NHẠC TỊCH MỊCH LUÔN ĐI!!! MUỐN CHỬI THỀ!! MUỐN CHỬI THỀ!]_nữ nhân trong lòng lần này xuất hiện cơn mua rào nhỏ, không xô chậu nào hứng hết được dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không mấy biểu tình, sau đó cứng nhắc nhếch môi cười_”Chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi cùng chủ tịch hoàn toàn không quan hệ”

“Theo như hồ sơ, cô Kim đây được xem như đến để tập sự”

“…a….”_nữ nhân sau lưng có cảm giác một con dao vô hình đâm xuyên tim

“Chúng tôi là bộ phận chuyên môn, còn chưa từng nhận vào bất kì người tập sự nào, huống chi là người mới đến muốn gia nhập”_trưởng phòng bên cạnh đẩy mắt kính, anh căn bản là chưa hề chạm tay vào hồ sơ của người này, sáng ra liền có lệnh từ bên trên gởi đến người này, còn là đưa vào bộ phận của anh mà học việc._[Lão đại, anh không đùa chứ!]

Nữ nhân thở dài, ngồi phich xuống ghế chống cằm_”Nếu tôi nói phải, mọi người tin không??”

Nhận lại tất cả đều là lắc đầu phủ định cùng hoài nghi_”Bảy năm này, người thân của chủ tịch cũng chưa từng đề cặp đến, vậy vị đây không lẽ là chủ tịch phu nhân sao?”

Trên trán nữ nhân liền nổi gân xanh, đưa tay đỡ trán_”Tôi không biết, không biết, tại sao tên họ lại quan trọng như vậy, ba tôi họ Trương, tôi liền họ Trương, mẹ họ Nhạc nên lót là Nhạc. Thế giới có đến chín người giống nhau đến từng chút một vậy tổng cộng có mấy triệu người họ Trương lót Nhạc hả!?”

Sau đó một lão trung niên bụng bia không lớn không nhỏ quay qua khều vai chị gái váy đỏ ngồi chéo chân ở giữa văn phòng, đang khoanh tay, đăm đăm chau mày nhìn nữ nhân_”Nghe nói, mẹ của chủ tịch cũng họ Nhạc đi?”

“Tôi mặc kệ, tin hay không là tùy mọi người, lão chủ tịch nào đó mặt mũi tôi còn chưa gặp, nói là người quen, vậy hắn trẻ trung lắm sao?”

Mọi người đối với cách xưng hô này của Minh Thùy thì khẽ chau mày, ánh nhìn có chút ái ngại. Sau đó, chị gái váy đỏ đứng lên, lắc trái lắc phải đi tới, đặt tay cái “bộp” lên vai nữ nhân_”Khá lắm cô em, cũng sẽ không hỏi thêm nữa, ít ra vẫn là mừng em lọt vào được văn phòng, như vậy cũng đã chứng tỏ đủ năng lực rồi, đúng không?”_sau đó còn nhìn nữ nhân bằng ánh mắt thân thiện, nháy mắt nhẹ một cái

Nữ nhân hiện tại trong lòng có cảm giác bản thân nếu có chức năng ánh mặt tựa dao găm thì hiện tại chắc người trước mặt đã phòng bia đỡ_”Không chị, em mới bắt đầu, phạm vi nếu xem xét chỉ có thể dừng ở mức tiếp thu kinh nghiệm mà thôi”

Chị gái áo đỏ nhướn mày, mà trong lòng nữ nhân lại bởi vì cái nhướn mày này mà bỗng nhiên cảm thấy có điểm không đúng lắm, nhưng cũng không làm được gì cho nên liền mặc kệ

“Tới đây được rồi, trả lương cho mọi người cũng không phải là để tiết kiệm ra thời gian thẩm vấn người mới, mau trở về làm việc, chiều nay sẽ có họp”_trưởng phòng nới ra caravat, lắc đầu trái phải, thở dài một hơi thường thược, đi trở ra cửa

Trong lúc đó mọi người bởi vì tin tức bất ngờ cho nên liền đồng loạt tròn xoe mắt nhìn đến trưởng phòng, chị áo đỏ như đầu đàn, tiến tới xung phong_”Anh trưởng, không phải bảo là tuần sau hay sao? Nếu là chiều này, dự án chúng ta còn chưa nghĩ đến huống hồ là bản thảo, không ổn đâu”

Trưởng phòng quay đầu, ánh mắt đạm nhiên bình thường liền trở thành ánh mắt nguy hiểm, đạn bắn đều một vòng quanh phòng_”Chủ tịch cũng đến, tiền lương chắc chắn sẽ bị xung công, ráng đi”

“Cái gì chứ!!!? Là ai, là ai ở sau lưng mách nước với chủ tịch rằng chúng ta trốn việc a…”

Nữ nhân trong lúc mọi người đang quằn quại thì đã nhìn lướt qua bàn làm việc, nhặt lên con ếch xanh nhỏ bằng đá, rồi lại ngước mắt lên nhìn mọi người một phòng_”Chẳng lẽ mọi người không biết trong phòng làm việc có máy ghi âm sao?”

Một câu này nói ra, mọi người đều ngạc nhiên quay đầu nhìn lại nữ nhân, chỉ có anh trưởng, một bên khẽ đẩy kính, mắt cũng nheo lại, nữ nhân nhìn hết một lược, cử chỉ kia của trưởng phòng, không thể qua mắt được_”Em xem phim thôi, hầu như mấy chuyện rắc rối xảy ra, nếu có máy ghi âm thì giải quyết tốt thôi, nếu không có máy quay hình thì dĩ nhiên vẫn là nên có máy ghi âm. Nhưng mà, cái này xài làm sao a?”

Chị gái đi đến, cầm lấy ếch nhỏ, xoay trái nhìn phải_“Cô em biết nó là máy nghe trộm, nhưng lại không biết cách sử dụng à?”

“Vậy là đoán đúng à?”

“Hả??”

“Máy ghi âm thật à?”

Chị gái chớp mắt nhìn cô, sao đó không ngại ngùng vươn tay ngũ trảo, trảo lấy đầu của nữ nhân, nghiến rang, mặt dữ_”CHỊ MÀY LÀM SAO MÀ BIẾT ĐƯỢC HẢ?”

“A đau”

Mọi người quanh phòng ngớ người ra, sau đó không kiềm được bật cười, thật giả hay sao thì không rõ, còn phải xem xét về sau, nhưng mà xem ra tính cách của người mới này, cũng có điểm không tệ.

“Nhạc Nhạc,…Nhạc Nhạc…”

Nữ nhân nhướn mày_[Mới đây liền có biệt danh sao?]_ngẩng đầu nhìn quanh, tìm kiếm đến người gọi tên mình_”Làm sao?”

“Em biết cách viết bảng báo cáo đúng không?”

“Em chỉ sợ vẫn chưa nắm rõ cách viết mọi người muốn”

“Không sao, chị có bảng thảo sẵn, hiện tại còn việc khác nên đành thiệt thòi Nhạc Nhạc, giúp dùm bản báo cáo, được không?”_cô gái tóc vàng dáng vẻ khép nép cầm lấy bảng báo cáo thật dày che lấy nữa mặt, chỉ để lộ gọng kính, còn có nắng nhẹ hắt hắt vào làn da trắng suốt cho chỉ ở trong nhà, ít ra ngoài kia.

Nữ nhân chớp chớp mắt, khều khều tóc mái vốn chẳng hề tồn tại của mình_”Được, để em nhìn qua, làm xong, nhờ chị chỉnh sửa lại nếu có sai sót, nhớ nhắc nhở em”

“Cảm ơn Nhạc Nhạc, xong hôm nay liền đi ăn cùng đi”
Nữ nhân nghiêng đầu, mắt cũng nhìn sang một bên trước phản ứng thân thiện của cô gái nhỏ trước mặt này_”Em không hứa, nhưng sẽ trả lời”

“Được”

Tiếng bánh xe vang lên, nữ nhân trong đầu vang lên câu nói_[Lại có người làm biếng đang chơi với ghế ngồi à]_chỉ là không nghĩ tới, còn chưa kịp đưa mắt trở lại bản bảo cáo thì một đôi bàn tay thô to, hơi sần lên của một ai đó đáp lên bàn làm việc của cô, kéo theo sự rung lắc của bàn làm việc bởi vì tác động

“Ông chú à, đừng có chơi với ghế ngồi trong văn phòng, cái thứ năm rồi”_người nam nhân ngồi cạnh cô gái tóc vàng mắt cũng không dời máy tính, tay cũng chưa từng ngừng gõ phím lạnh nhạt lên tiếng.
Ông chú bị nhắc nhở cũng không nề hà, lại nhìn đến nữ nhân, cười nụ cười của một ông bố_”Tiểu Nhạc, hồ sơ này, có thể giúp chú đưa xuống phòng quản bá không, có người của chúng ta ở đó, nhưng chú không dám đi đâu”

Nữ nhân chớp mắt nhìn người trước mặt, thần thái nhìn chung không có ý xấu, chỉ là ánh mắt có chút ngại ngùng, nữ nhân nhìn quanh_”Đương nhiên được, tiện thể liền in thêm vài tài liệu”

“Cảm ơn tiểu Nhạc, à, cẩn thận một chút, tên nhóc này khá nóng tính”

“Cảm ơn chú”_nữ nhân đứng lên, định rời đi_”Nói mới nhớ, mọi người có muốn ăn hay uống gì không, tiện xuống nên mua luôn”

Mọi người vừa nghe liền đồng loạt nhìn lên nữ nhân, ánh mắt hoàn hồn liền trở nên sáng rực, đồng thanh hô ứng_”Có”

“Mau ghi ra giấy, tên cửa hang luôn cũng được”

“Tiểu Nhạc là cứu tinh nha”_chị gái áo đỏ hướng nữ nhân nháy mắt một cái, sau đó lấy tóc độ đĩa bay bay bên bên bà của cô gái tóc vấn cao gọn gàng, liếng thoắng kê khai đồ ăn. Nữ nhân tựa người vào mép tường, nhìn lại một vòng phòng làm việc vẫn còn đến hai bàn trống, đều rất gọn gàng, lại nhìn qua ông chú vẻ mặt nhở nhơ sau khi đã ghi ra món mình thích, thoải mái ở một bên nhăm nhi coffee

“Trong phòng còn đến hai bàn trống”

“À”_ông chú không để tâm nhiều, vui vẻ trả lời_”Đều là tuổi trẻ tài cao a, một người lát nữa liền có thể gặp, còn một hiện tại phải đi khảo sát bên ngoài bởi vì kế hoạch sắp tới, có lẽ trước khi hợp liền có thể gặp, là một người siêng năng, tính tình có đôi chút cứng nhắc. Nhưng mà Tiểu An là người yêu của Tiểu Vân nha”

“…”_nữ nhân chớp mắt nhìn ông chú

“Là cô bé tóc vấn ấy, hắn ngồi đối diện với Tiểu Nhã, là người váy đỏ, thường thường khi rảnh nhìn hai người đấu mắt cũng vui lắm, còn bên cạnh cháu là tiểu Mộc, người như tên, không những thô mà còn nóng tính, nhưng thực sự là người tài, rất có tài. Còn tóc vàng nho nhỏ là Tiểu Ngọc, bên cạnh là Tiểu Thông”

“À, thì ra là vậy”_nữ nhân gật gù, vươn tay nhận lấy tờ giấy từ gương mặt hớn hở một cách đáng ngại của chị gái áo đỏ gọi là Nhã vào trong tay_”Vậy em đi”

“Nhớ về sớm nha em gái”_chị ta vẫy tay, thật sự như là đứa nhỏ chờ người thân mang quà về

[Sầu không tả nổi]_nữ nhân trên trán liền chạy xuống năm vạch đen, thở dài một hơi, lại nhìn đến tờ note màu hường kín mít hai mặt đều là chữ thì lại càng muốn thở dài một hơi, đem cả phổi thở ngược trở ra. Im lặng vào thang máy, lại nhấn đến tầng cao nhất, ánh mắt viên đạn bước vào hành lang không người_[Nghe nói là phòng cuối, ở bên phải]

Lại nhớ đến sáng này có người đeo bám không buông, lải nhải không tha, nữ nhân cũng tự thầm cảm ơn bản thân đã nhớ được thứ cần nhớ, gạt đi những thứ thừa thải kia. Kéo vào tay cầm, nghiêng đầu nhìn vào trong, xác định không có ai ngoài một người ở trên bàn nghiêm túc làm việc thì mới chậm rãi đi vào.

Họ Trương vốn đang kiểm tra tài liệu trên máy, lại nghe âm báo nhỏ liền chuyển cửa sổ nhìn đến máy ghi hình ngoài hành lang, miệng không tự giác mà mỉm cười, nhanh chóng giả dối mở ra tài liệu, tỏ vẻ làm việc chăm chỉ, thật sự trong tâm đã sướng như điên, chắc chắn trong tâm tự nhủ thầm nữ nhân sẽ đến tìm giúp đỡ. Còn gì sướng hơn à, sướng đến run rẩy thần kinh.

(Thì ra đây là nguyên nhân đáp mông vào trại tâm thần à? Thần kinh cũng run rẩy à???)

Từng mạch máu của hắn đang nhảy nhót cuồng loạn như được mẹ tọng vào miệng đồ ăn toàn là đường, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh tỉnh, cúi đầu chăm chăm nhìn vào mấy con số tựa như cũng đang dập dờn bay lượn qua lại. Nữ nhân đến trước mặt hắn, chau mày chăm chú nhìn xuống mà không hề quan tâm đến con người bên ngoài nghiêm túc bên trong tựa như đang tới giờ. Qủa thực nhớ lại, lúc nam nhân làm việc, người này cũng sẽ im im lặng lặng ở một bên, dù có chuyện cần cũng sẽ là ngồi im cho đến ghi nghe tiếng bút được đặt xuống. Tựa như là một loại bản năng, đối với việc người khác đang nghiêm túc làm việc liền cực kì trân trọng không muốn bị xen vào, cho nên liền nhẹ nhàng lùi lại, nhìn quanh trên bàn, tìm một góc trống, đặt xuống giấy note, sau đó nhẹ nhàng lấy một góc giấy gần đó, đề xuống ba chữ, lặng lẽ bỏ lại bút, xoay người rời đi.

Còn nam nhân họ Trương hiện tại bởi vì cảm giác sướng như điên cùng với mớ suy nghĩ tự biên từ đâu ập tới không bến bờ chứa nổi nên hiển nhiên đối với mấy động tác nhỏ không thể kích động được não bộ đang nghiêm túc làm chuyện khác của hắn liền không có hiệu quả. Đến lúc hắn tự nhắc nhở bản thân không nên để người đẹp chờ lâu, ngẩng mặt lên nhìn liền cảnh còn nhưng ngườ chẳng thấy đâu. Nhìn quanh một hồi cũng không xác định được mục tiêu, đập vào mặt lại thêm một tờ note, còn có ba con chữ_[Mua dùm tôi]_họ Trương ngưng thần, nheo mắt nhìn lại ba chữ kia, sau đó lại còn đưa vào không trung, xoay ghế ra phía sau nơi bức tường chỉ toàn kính tựa như hắn đang cố tìm xem nữ nhân có dùng một loại kí hiệu ẩn nào với hắn ngoài hàm ý quá mức súc tích kia hay không. Còn nữa, ba chữ này, rơi đâu không rơi, lại rơi trúng hợp đồng quan trọng của công ty hắn cùng đối tác

[Không hổ danh là Dương Minh Thùy]_hắn nhanh chóng thông qua camera thì chỉ kịp thấy bóng lưng của nữ nhân rời đi

(Anh êy, đi trại thêm lần nữa không anh???)

Ra khỏi cửa phòng, nữ nhân liền ngỡ ra đã quên không hỏi phòng quảng bá kia là nằm ở đâu, đối với con sâu mù đường như cô thì cho dù có rẽ trái rẽ phải thì cũng đều không khác gì nhau. Túm đại một ai đó, hỏi một chút rồi lại tiếp tục đi, phòng ban kia cũng không phải đề biển quảng bá, mà lại ghi đề hai chữ “Chiến Lược”_nữ nhân mày nhướn mày chau, nhớ lại phòng của bọn họ hình như là “Thúc đẩy” đi. Đẩy cửa bước vào, tổng quát liền thấy được ba biển treo từ trên trần nhà hạ xuống, một quảng bá, một chuẩn bị, một tiến hành. Mà hiện tại, khu tiến hành lại không có một người, mà tổ chuẩn bị lại nháo nhào qua lại, còn quảng bá đều cúi đầu làm việc, chỉ có một người tự tay khoanh tay, nghiêm chỉnh đứng ở cửa, vẻ mặt lại cực kì xấu. Nữ nhân trong đầu liền bay vèo qua hai từ “phiền muộn”, sau đó tự nhiên lại cẩn thận mà bước đến gần con người tựa như núi lửa chực phun trào bất cứ lúc nào kia

“À, anh gì đó ơi?”_nữ nhân ở sau lưng người nọ, dùng xấp tài liệu chọc chọc lưng hắn

Người bị chọc giật nhẹ lưng, quay đầu, ánh mắt tựa như xẹt ra tia điện nóng cháy, gằn từng tiếng_”Còn không trở lại làm việc, ở đó mà gì với chả đó!”

Nữ nhân trán nhăn lại, ánh mắt e ngại đưa qua xấp tài liệu_”Người ở phòng ban nhờ tôi đưa qua cho anh”

“Cô ở bộ phận nào, trước đây cũng chưa từng thấy qua, công ty vừa tuyển thêm tạp vụ phòng giấy à?”

[Qúa xấu tính]_nữ nhân mày khẽ chau, cúi nhẹ người_”Là nhân viên mới, mong anh chỉ bảo, hiện tại đã xong việc, tôi liền trở về. Chào”_sau đó vẫn tư thế cúi đầu, xoay người đi, chỉ vừa nhấc chân, người nghiêng về phía trước thì lại bị giật ngược cổ áo về phía sau

“Trông cô rất quen mắt”_vừa nói xong thì liền chuyển tay, nắm vai nữ nhân, hơi dùng sức xoay người trước mặt lại, đăm đăm khom lưng nhìn thẳng nữ nhân_”Qủa thực rất quen mắt”

“Do gương mặt đại trà mà thôi, rất nhiều người nhìn tôi đều nghĩ là đã gặp qua”_nữ nhân trong tâm lần nữa tự mình tắm mồ hôi, người trước mặt này, xem ra phía sau có người hỗ trợ_”Nhìn quen cũng là bình thường”

“Không đúng, rất ít người chi tiết trên mặt đều sắc sảo, nhưng tổng thể lại bình thường đến như vậy”_hắn mày chau lại, không chút ngại ngùng đàm luận nhan sắc của chủ nhân nó

Nữ nhân trong lòng đã thầm đếm sơ qua xem lại trong bếp có bao nhiêu con dao, người trước mắt cô, quả thực chỉ cần mở miệng, đều là lời cầu đánh, đánh đến cho thừa sống thiếu chết_”Tôi không rõ là nên mừng vì được khen hay nên tự mình suy nghĩ đến khuôn mặt bình thường của mình mà hối hận”

“Trời ban sau sống vậy thôi, bình thường cũng không….”_nói đến đây, mày hắn lập tức chau lại càng sâu hơn, cắn khẽ môi dưới_”Qủa thật tôi đã gặp cô ở đâu đó, nhưng không phải ở nơi bình thường”

Nữ nhân ánh nhìn không tin nổi, hít sâu một hơi_”Tôi cuộc sống bình thường, cũng chưa từng nổi tiếng, còn không đóng phim ít nhất là vai quần chúng, nhà hàng sang cũng chưa vào, đánh nhau, trộm cắp nhà tù cũng chưa từng truy nã, cũng không bị thương nặng đến nổi lên tin tức, cũng chưa từng đến chỗ nào đặc biệt ngoài tiệm tiện lợi ở gần khu nhà hay nhiều chuyện với mấy thím trong xóm cả, quần áo đều là mẹ cùng người yêu mang về cho…..”_nữ nhân như liên thanh bắn không ngừng, nhưng đến đây liền im bặt, mím môi nhìn đi nơi khác né tránh_”À, xin lỗi, nói hơi nhiều”

Hắn nhướn mày, có chút bất ngờ với lời lẽ kia, chỉ là ánh mắt vẫn chưa từng giảm đi tra khảo, tay buông lỏng vai nữ nhân, sau đó khoanh tay, xoay người tựa vào từng kính cao chỉ đến vai để cách vách bên trong văn phòng, phất một tay_”Đi đi, gặp lại sau”

Nữ nhân lần nữa thận trọng lùi về sau, cho đến khi đụng tường mới dám nhìn nghiêng tìm cửa, đối với người kia như là gián xuất hiện mà lặng lẽ, thật cẩn thận lui đi.

Sau khi coppy xong bản cúi cùng, nghiêng người lấy giấy thì không biết nhanh như vậy đã có người đứng bên cạnh mà, mà không ai khác lại còn là họ Trương, phía sau còn có hai người đi cùng đa xách túi lớn túi nhỏ. Nữ nhân nhìn lướt qua một lược, lại nhìn đến bông hoa tươi thắm họ Trương_”À, trong văn phòng có một người khá đặc biệt, hắn bảo đã từng thấy tôi ở đâu đó”

Họ Trương mày khẽ chau, vừa lúc một người ở phía sau bước lên, cúi nhẹ đầu_”Là Trương Nghị ạ”

“À, tên nhóc đó sao? Vậy thì càng dễ”_hắn nhìn nữ nhân, lăm lăm mỉm cười_”Là cháu trai của người chú, tức em họ của tôi, nó là đứa từ sớm được đẩy đi nước ngoài học, cho nên ngoài tôi ra, còn có nó”_hắn cười cười, đưa tay nâng cằm nữ nhân, nháy mắt_”Đừng lo lắng”

Nữ nhân trong lòng vang lên hai tiếng không xong, từ khi nghe được cái tên kia, trong lòng đã thấy rất không xong_[Giết người, sót một thì không nói gì, đằng này lại sót hai. Lão bà già, bà hay lắm]_nhưng vẫn mắt cá chết nhìn đến người trước mặt, cằm vẫn giữ nguyên ở vị trí, đưa tay ra_”Có mua đồ không?”

“À, có, đều là món em thích sao?”_nam nhân lấy đồ qua, đặt vào tay nữ nhân

“Không, là cùng phòng muốn ăn”

Nam nhân nhướn mày, bật cười nhẹ thu tay về, trả lại vào túi quần_”Vậy xem ra tôi hết việc rồi”

Nữ nhân nhìn hắn, gật đầu_”Ừ hết rồi, mà, tôi không lo đâu, của thiên trả địa, cũng chỉ là chết nên không thành vấn đề. Đi trước đi. Cảm ơn”

Nhìn theo bóng lưng nữ nhân phía trước, họ Trương bỗng ôm ngực_”Bỗng dung lại quên mất tên nhóc Trương Nghị kia”

“Chủ tịch, hình như hai người cùng một tuổi đi?”

“Vậy luôn à?”_họ Trương quay đầu, vẻ mặt bất ngờ nhìn về phía thư kì của mình_”Tôi còn tưởng hắn chỉ là tên nhóc hai mươi tuổi, tràn đầy năng lượng nha”
“….”

“Chủ tịch à”_thư kí ở bên cạnh, từng bước chậm rãi theo sau chủ tịch của mình, nhờ có chủ tịch đến cho đên giám đốc mới bị đi đày ra ngoài đi kiểm tra mấy thứ khác

“Có chuyện gì?”

“Chuyện hôm nay thật sự rất bất ngờ, cô gái kia, có phải hay không là chủ tịch phu nhân?”

“Sao lại bất ngờ hỏi như vậy?”

“A, tôi xin lỗi, nếu không thì không là vấn đề, nhưng nếu đúng, vẫn là đề phòng bất trắc, tôi chỉ là không muốn đắc tội bề trên, cuộc sống đã đủ khổ rồi, chủ tịch biết mà”

“Xem ra, tên giám đốc quả thực rất biết sử dụng cậu”

“….”

“Chủ tịch phu nhân à? Nghe cũng hay, sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Là tên ạ, chủ tịch không thể có em gái…cho nên”

Họ Trương nhếch môi cười đắc ý_”Tôi nói, không biết cô ấy có thể làm chủ tịch phu nhân hay không, nhưng cậu chỉ cần biết là người khó chọc vào, còn có, cái tên là tôi cố ý làm cho cô ấy”

Thư kí phía sau gật gù, tỏ vẻ thông suốt_”Thì ra là vậy, chắc có lẽ chủ tịch có được mua xuân muộn rồi đi”

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.