Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 28

Osin cao cấp và bánh bèo nữ nhân

(Các người đừng kiến nghị, cũng đừng thắc mắc tại sao chương vừa rồi chưa viết hết một ngày của nữ nhân mà đã cắt. Thật sự là do tôi diếm cho chương sau đó mấy. Mà nói diếm thì cũng sâu xa, văn hoa,màu mè. Nói thiệt, đủ chữ nên cắt thôi hahahahahahah. Ôi ta thật bá cháy bò chét!!!)

Nói chung thì, nam chính mà, ở đâu mà chả có mặt, còn có mặt sớm hay muộn lúc gay cấn hay tàn cuộc thì còn tuỳ...nhân loại.

Nữ nhân bỏ họp, vừa xuống tầng hầm thì liền có cái tiểu nam nhân và đại nam nhân đứng chờ sẵn. Cứ như vậy luật bất thành văn bất thành luật. Gặp người thì phải lượm người luôn về nhà một thể.

Vẫn như lúc đầu, nữ chính cầm láy, nam nhân thì chăm đứa nhỏ. Chạy xe vào tầng hầm của khu chung cư, cả nhà, à nhầm, một nam, một nữ, một đứa nhỏ, cả ba cùng nhau đi thẳng lên chung cư bằng thang máy ở tầng hầm.

Nữ nhân vô cùng vui vẻ đi theo phía sau một lớn một nhỏ kia. Tới tầng lầu của mình, tác giả nhanh chóng đi lên một chút định mở cửa, liền bất ngờ nhìn người phía trước cũng đang mở cửa. Người kia thấy nữ nhân cũng vẻ mặt bất ngờ không kém

Tác giả nhìn chìa khoá, rồi lại nhìn số phòng của mình. Nhìn tới, nhìn lui, đảm bảo mắt mình vẫn ổn, rất ngây ngô hỏi_” Chào, là hàng xóm, nhớ giúp đỡ”

Giám đốc nhướn mày nhìn nam nhân và đứa nhỏ sau lưng tác giả, lại nhìn người trước mắt, cũng không trả lời chỉ gật đầu chào rồi đi thẳng vào nhà, đóng cửa.

Tác giả vẻ mặt không cảm xúc, không cử động quay lại nhìn nam nhân nhà mình_”Nhân viên của anh, thật đặc sắc”_rồi lại cứng nhắc đi đến mở cửa căn hộ của nam nhân

“Sao??”

“Tư chất cùng năng lực tốt. Người anh chọn thì không có gì đáng để bắt tội. Nhưng mà..”_nói tới đây, tác giả lại đơ mặt nhìn nam nhân nhà mình_”Tính tình anh ta không khác gì anh cả”

Vào đến nhà, đang lúc tháo giày, như nhớ ra một điều, tác giả liền dừng lại động tác, nhìn nam nhân đang cẩn thận cởi giày cho đứa nhỏ ở bên cạnh_”Anh đến lúc này vẫn chưa cho nhân viên thấy mặt à”

“Chỉ có phòng thư kí nữ mới biết, lúc anh nhận chức”

“Thì ra là vậy, về sau cũng đừng lộ diện. Đến lúc ai đó phát giác thì mới vui”

“Được”

Ăn uống xong thì tới chuyện ngủ nghỉ. Tác giả nghĩ nên mang thằng nhóc qua căn hộ của mình thì vẫn tốt hơn. Tại sao ư??

[Con nít mà, tâm hồn yếu đuối lắm]

Cũng may nam nhân đối với chuyện này cũng tuỳ ý tác giả. Vẫn như trước, mỗi người một nhà.

Sáng sớm, đứa nhỏ đúng giờ liền tỉnh dậy, nhìn qua tác giả một chút, tự mình ngồi dậy, tự xuống giường, ngơ ngác tìm thứ gì đó nó cho là hay ho, tự mình yên lặng chơi ở một góc phòng.

Đứa nhỏ thức không bao lâu, nam nhân bên này cũng tỉnh. Mở cửa bước ra liền xoay sang cửa nhà nữ nhân, tra chìa, ấn mật khẩu, đẩy cửa rồi bước vào

“Chào anh hai”

Vừa vào nhà nữ nhân thì lại gặp người khác, nhìn mình mỉm cười khiến nam nhân có chút bất ngờ. Nhưng chỉ trong một khắc nhỏ liền trở lại bình thường, mỉm chi nhìn cô em gái của nữ nhân_”Chào em, ăn sáng không?”

“Đương nhiên rồi, từ hôm nay em thường trú tại đây, cả lúc đến công ty cũng cần ác nữ kia nữa. Anh hai cho mượn nhé”

Nam nhân chỉ cười, tiến đến nhẹ nhàng mở cửa phòng nữ nhân. Đứa nhỏ nghe tiếng mở cửa liền ngoáy đầu nhìn, thấy ác nam vậy mà lại mỉm cười, buông ra đồ chơi trong tay, chạy ra ngoài. Nam nhân nhẹ đóng cửa, dắt đứa nhỏ vào nhà tắm, lo cho đứa nhóc xong xuôi thì tiến vào bếp làm bữa sáng

Cô em vừa thấy đứa nhỏ thì liền mắt sáng long lanh, không như chị gái, vui vẻ mỉm cười thân thiện, ngoắc đứa nhỏ lại gần, bắt đầu dụ dỗ.

Tám giờ, tác giả tỉnh, vừa mở cửa phòng liền nghe tiếng cười nói. Chau mày nhìn về hướng đó, nheo mắt lại, sau đó thậm chí còn dụi mắt, chân mang dép gấu bước đến gần hai người một lớn một nhỏ kia, nheo mắt lại hầu như chỉ còn đường thẳng để có thể nhìn thật rõ thứ mình muốn

Cô em nhìn chị mình bằng vẻ mặt thờ ơ hỏi_“Buổi sáng mắt mờ hay sao??”

“Chị đây chắc còn đang mơ. Sao mày có thể có chìa cũng mật khẩu nhà chị được chứ”

“Chuyện có hay không không thành vấn đề, đơn giản là muốn hay không muốn”

“Dẹp, cút ra, đừng làm phiền nhau”

“Mẹ nói rồi, lần này mẹ đi, nếu muốn tôi cứ việc qua ở cùng chị, có gì cần cứ đem chị ra giải quyết là được”

“Đùa nhau hả?”

“Hiện tại có vài chuyện tôi không muốn ra mặt, chị ra đi. Tôi nghỉ ngơi một thời gian. Còn không thì trả hết cho chị.”

“Giao kèo gì buồn cười vậy”

“Làm không?”

“Thành giao”

“Được, lát đi đến công ty với tôi”

“Làm ở nhà không được sao??”

“Không”

Tác giả không nói nhiều, cầm gối trên sopha ném tới em gái, không chút lưu tình. Rồi chạy một mạch thẳng vào bếp, đứa nhỏ thấy vậy cũng chân ngắn chạy theo.

Bữa sáng dù đơn giản những vẫn cực kì ngon miệng. Tác giả cùng em gái ngồi một bên, nam nhân cùng đứa nhỏ ngồi một bên. Nhóc con ấy khá lắm, có thể tự mình ăn, không cần giúp đỡ. Chỉ có nam nhân bên cạnh lâu lâu lại lấy khăn lau sạch cái miệng lấm lem của nhóc ấy.

“Nói đi, đến công ty làm gì??”

“Ba nói tôi dù gì cũng mười tám, đã đủ lớn nhưng cách nhìn người, cư xử vẫn chưa tốt nên việc vẫn dùng người đại diện đi đàm phán là thiết yếu”

“Thế sao không dùng đại diện đi”

“Không thích. Nhân thời cơ này, tôi lôi chị vào”

Tác giả nhìn em gái đáng ghét của mình rồi lại nhìn phần ăn của mình, khẽ gật đầu_“Được, tốt, càng ngày càng tiến bộ”

“À, nãy giờ tôi cũng có suy nghĩ. Hay như vầy đi. Chị cứ cùng anh hai đến công ty, đến gần giờ họp tôi qua đón chị”

“Có ý đồ gì??”

“Tới đó sẽ biết”

Cứ như vậy bốn người từ một căn hộ, xuống tầng hầm và rẽ ra hai hướng khác nhau mà đi.

“Này, sao anh không láy mà cứ bắt em láy xe, thích đứa nhỏ tới vậy sao??”

“Ừ”

Tác giả ngạc nhiên nhìn qua nam nhân vẻ mặt không tin nổi_”Vậy nếu viện trưởng về tới, bảo ông ta để thằng nhóc ở đây”

“Không cần, chỉ là vừa phát hiện, con nít cũng có điểm dễ bảo, không khó như suy nghĩ”

Nữ nhân có chút cẩn thận liếc nhìn nam nhân bên cạnh đang mỉm cười, tay vuốt tóc đứa nhỏ mà không khỏi thầm than trong lòng_[Thật không tin nổi]

Tác giả như bị doạ sợ, xe vừa đậu vào chỗ liền nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm túi xách, rất không coi trọng sức khoẻ, lần này thật sự tung người chạy đi mất.

Nam nhân có chút ngạc nhiên nhưng vẫn như cũ, tiến vào thang máy cùng đứa nhỏ, hoàn toàn không có ý định đuổi theo nữ nhân kia.

Vào đến phòng làm việc thì liền để đứa nhỏ ở đó, đưa cho một xấp giấy trắng cùng bút màu viết rồi cởi ra áo vest, thong thả ngồi vào bàn bắt đầu làm việc.

Làm được một lúc thì nam nhân lại dừng, buông viết, ngả người ra ghế nhìn đứa nhóc đang ngồi trên thảm, bàn tay dùng tất cả các ngón để cầm viết, vẽ nên những đường nguệch ngoạc. Nhìn thấy mấy bức vẽ kia thì bỗng khiến nam nhân mỉm cười, lại liên tưởng đến mấy bức tranh nữ nhân nhà mình vẽ ra.

Quyết định đến gần đứa nhỏ, cũng khoanh chân ngồi hẳn xuống thảm, dùng bàn tay to lớn xoa rối mái tóc mềm mịn của bé con vô cùng vui vẻ hỏi_”Nhóc con còn nhỏ vậy mà vẻ lại khá hơn chị nhỉ?”

Đứa nhỏ nghe nữa hiểu nữa không, ngoác miệng nhìn nam nhân cười rồi lại vẻ tiếp

“Vẽ cái gì??”

“Cá”

“Đưa một tờ”_nam nhân xoè tay, đứa nhỏ nhìn một hồi vẫn không đưa, đến lúc nam nhân quyết định thu tay thì nhóc con ấy lại cầm hẳn một xấp nhỏ đưa qua cho anh.

Nam nhân nét cười càng sâu, đưa tay véo má đứa nhỏ_”Ngoan”

Cứ như vậy, một lớn một nhỏ khoanh chân ngồi trên thảm, mỗi người một xấp giấy, mỗi người một cây viết, tuỳ ý vẽ vài thứ.

Nam nhân chỉ vẽ một tấm, quyết định không vẻ nữa mà lại chăm chú nhìn xem đứa nhỏ tiếp tục vẽ thứ gì. Nhóc con vừa vẽ môi cũng chu ra, thỉnh thoảng lại nói thêm vài chữ. Có đôi lúc lại hai tay cầm hai cây viết rồi vẽ loạn.

Nam chính đưa mắt nhìn sang mấy bức vẽ kia, chợt có một tấm thu hút anh, vươn tay cầm đến, lại nhìn qua đứa nhỏ, chờ nhóc ấy vẽ xong mới hỏi_”Bé ngoan, đây là gì?”

Đứa nhỏ nhìn chầm chầm vào bức tranh chỉ võn vẹn có hai hình tròn méo mó và ở giữa mỗi vòng tròn lại có thêm một vòng tròn nhỏ, sau đó liền vẻ mặt bừng sáng, hào hứng, mắt cũng lấp lánh, chu môi đỏ_”Bánh bao, Khang Khang thích bánh bao”

Nam nhân nhướn mày, gương mặt tràn đầy nét cười_”Bé ngoan, ai chỉ nhóc vẽ bánh bao??”

Đứa nhỏ hoa chân múa tay, đầu nhỏ cũng nghiêng nghiêng rất đáng yêu_“Ba ba ạ”

“Rất đẹp”

“Vâng”_đứa nhỏ được khen liền cười thật đáng yêu với nam nhân

Vừa lúc ấy thì cửa phòng được gõ, nam nhân vẫn là tràn ngập nét cười cũng không thu liễm_”Vào đi”

Thư kí Thành bước vào, một tay cầm giấy tờ, tay khác lại cầm một hộp gỗ hình ngôi nhà được khắc đầy những lỗ trống hình thù khác nhau, vẻ mặt từ khó hiểu lại chuyển sang ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ liền hỏi_”Đừng nói với anh đứa nhỏ là con rơi em nha”

“Người quen”

“Hên ghê”_anh lau trán, đến đặt giấy tờ lên bàn của nam nhân rồi sau đó liền xoay lại, gương mặt hoa nở đi đến, cũng khoanh chân ngồi xuống, đưa ra hộp gỗ đủ màu cho đứa nhỏ.

Đến lúc đứa nhỏ chú ý tới hộp gỗ, vươn tay định thu vào thì thư kí Thành lại cầm lên, cười nịnh nọt vô cùng_”Bé con, dạ chú Thành liền cho con”

Đứa nhỏ nghe vậy liền khoanh tay_”Dạ Thành”_rồi với tay tới định kéo lấy hộp gỗ nhưng thư kí thành vẫn là nhanh tay hơn, bật lên một bên mái nhà, bỏ ra những mảnh gỗ nhiều màu sắc, đủ hình thù ra thảm rồi mới tuỳ ý đứa nhỏ.

Thư kí Thành vô cùng vui vẻ, vẻ mặt chỉ sợ không thể nở rộ thêm nhìn nam nhân_“Này, nhóc con hay thật, biết cả tên lót của anh”_vừa xong, lại nhìn qua đứa nhỏ, xoa đầu nhóc conmà không để ý đến tia nhìn khinh bỉ từ ông chủ của mình, rất hào hứng nói_“Này nhóc, đoán xem chú họ gì đi”

Đứa nhỏ nhìn lên thư kí, cũng chẳng nói gì lại tiếp tục cúi đầu chăm chú vào món đồ chơi trước mắt khiến anh có chút uất ức định quay lại tố với ông chủ thì liền bị chặn ngang_”Không còn thứ gì khác ngoài hộp gỗ sao?”

Thư kí liền ngạc nhiên nhìn lại thì cũng là lúc nhóc con cho vào mảnh gỗ hình ngôi sao cuối cùng đúng vào vị của nó, sau đó lại rất thành thạo mà lật nắp của mái nhà, đổ ra mấy mảnh gỗ, tiếp tục tự thân vận động, mua vui riêng mình.

Cửa phòng lại một lần nữa vang lên, thư kí Thành liền nhanh chóng đứng dậy, tiến đến mở cửa, rất chuyên nghiệp chào_”Xin hỏi, tiểu thư có hẹn với tổng giám ạ?”

“Ây, sao phải khó khăn vậy, tôi đến không phải gặp tổng giám của mấy người, tôi là đến bắt nữ nhân của anh ta kìa”

Người nói ra câu này khiến nam nhân bên trong nhướn mày, gương mặt nghiêm lại một chút, đứng lên, đi đến ghế cầm lên áo vest, còn thư kí của anh đang ở cửa thì vẻ mặt có chút ngạc nhiên, tiếp tục thốt ra lời vô nghĩa_”Xin lỗi, tiểu thư có lẽ đã nhầm chỗ”

Nữ nhân trước cửa biểu hiện ngạo nghễ nhưng không giấu nổi nét thân thiện vừa nghe xong lời kia liền chau mày, vẻ mặt không giận mà uy bước tới một bước_”Mấy người để chị ta trốn rồi hả?”

Thư khí thành nghe được lời này liền có chút mông lung chưa kịp trả lời thì bên tai đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo đáng yêu của tiểu bánh bao_”Mau tránh ra”

Anh xoay người, nhìn lại thì đã thấy ông chủ nhà mình quần áo chỉnh chu đàng hoàn, dắt theo đứa nhỏ bước ra ngoài

[Đừng nói này là tình nhân mới còn đứa nhỏ là con cô ta nha, vậy em gái của anh phải làm sao đây. Phải chụp hình, nhắn tin báo cho nhóc ấy biết mới được]

“Em gái, đến sao không gọi trước”

Một câu này khiến thư kí Thành như đóng băng, không cảm xúc nhìn một cảnh ba người trước mắt, lại nhìn đến điện thoại với tin nhắn chưa kịp gởi, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, trong công ty, bằng một cách thần kì nào đó lại phát loa thông báo cho toàn bộ công ty với nội dung được thông báo bởi giọng nữ_”Mời tiểu thư vừa chạy trốn ở tầng hầm mau trở về chỗ cũ, có người đang đợi. Trong vòng năm phút không thấy người liền tiến hành truy bắt!!!”

Không đợi lâu, đúng ba phút sau ở tầng mười hai liền thấy cảnh truy bắt người và người bị bắt không ai ngoài nữ chính của chúng ta lúc đó lại đang vui vẻ đứng ngoài ban công vui vẻ ăn kem, hứng gió mát.

Nữ nhân được hộ tống bởi năm người mặt đồ đen, kính đen từ tầng mười hai xuống thẳng sảnh chứ không xuống hầm, sao đó bị áp giải công khai đi ra tầng hầm bãi đổ xe. Suốt một đoạn đường, mặt nữ nhân chính là cực hạn băng giá, lạnh đến không thể lạnh hơn. Gương mặt vốn đã thị uy nay lại càng bá đạo hơn.

Nữ nhân mang vẻ mặt cực đoan như vậy suốt chuyến đi, đến nổi đứa nhỏ lúc nào vừa thấy tác giả cũng đều vui vẻ chạy tới thì lúc này rất biết điều, chỉ yên lặng ngồi cạnh nam nhân

Cô em ngồi ở ghế phó láy, khoanh tay, vẻ mặt vô cùng đắc chí, luôn cười mỉm nhìn qua chị mình_”Nói trước hôm nay chị làm đại diện cho tôi hai lần”

“...”

“Một ở quán bar”

“Mày từ khi nào dính tới xã hội đen?”

“Chưa đâu, chỉ là lần trước sơ xuất không để ý”

“Không để ý hay là đột nhiên nghĩ muốn thử”

“Nghĩ muốn”

“Chán sống?”

“Muốn sống nên giờ mới nhờ chị đi huỷ”

“Chán sống”

“Đừng lo, họ biết chị là người đại diện nên không có hậu quả về sau đâu, chị cứ đeo khẩu trang và mắt kính là được rồi”

“Không biết suy nghĩ, càng là người đại hiện thì càng dễ thăng đó biết không hả?”

“Rồi rồi, là tôi không suy nghĩ”_lúc này cô em đã thôi gương mặt luôn cười, vẻ mặt có chút đăm chiêu_“Còn lần hai”

“Đợi chị mày sống mà bước ra thì hẳn nói tiếp”

“Được, theo ý chị”

Tác giả mang theo thần thái cực đoan bước vào một khách sạn, thay ra quần áo rồi khoác vào bộ vest đen cho nữ, không quên đeo thêm kính, trầm ngâm một hồi thì nhún vai mặt kệ, vẫn là quyết định đeo vào khẩu trang. Sau đó lại trở ra, đi cùng bốn vệ sĩ, lúc đi ngang qua xe thì liền giơ tay làm súng, nhắm bắn thẳng về phía em gái mình

Nam nhân nhìn thấy, lại nhìn sang đứa nhỏ vì mệt mà ngủ hẳn, lại nhìn sang em gái_”Em vợ, em từ khi nào làm việc lại sơ xuất như vậy?”

“...”_cô em nghe vậy không giấu nổi phiền muộn liền thở dài_”Lần này em sai”

“Chờ xem kết quả về sau”_nam chính nói xong, tay nhẹ nhàng ôm lên đứa nhỏ, dùng áo vest bọc nó lại, mở cửa xe bước ra, nhanh chóng chuyển qua một xe khác đã được đậu sẵn rồi đi mất

Một lúc sau thì cô liền thấy chị gái mình giật lùi mà đi ra, mắt kính cũng đánh rơi, trên trán cũng chảy máu, phía trước là bốn người bảo vệ đang liên tục xả đạn

“Chết rồi”_cô ngồi trong xe, mắt dán sát vào chị mình bên ngoài đang có chút chật vật, cánh tay phải chỉ có thể duỗi thẳng, lại nhìn xuống bàn tay đeo găng tay kia cũng đã thắm máu đỏ thì càng khiến cô sốt ruột hơn

Đang lúc rối bời không biết làm gì lại thấy thêm một toán người khác chạy tới, cô có chút hoảng loạn, đây vốn chẳng phải người của cô, trên tay họ đều cằm sẵn súng mà chạy đến.

Sau đó cô lại từ hoảng hốt mà chuyển qua ngạc nhiên, đám người kia như vậy mà lại đứng về phe chị gái, xả súng vào những người đang chống cự bên trong.

Sau đó thì ngừng bắn ngừng bắn, bên trong bar tiến ra một tốp khác, có một nam nhân dẫn đầu, đến nhìn chị của cô, còn định vươn tay chạm vào vết thương nhưng nữ nhân lại bước ngang né tránh, trong đám người kia có một người đẩy vai tác giả nhưng liền bị nam nhân dẫn đầu kia đá mạnh vào chân khiến hắn lùi bước, cúi đầu yên lặng.

Nhìn chị mình cúi đầu cảm ơn người nam nhân rồi quay lại đi thẳng vào xe, mắt như bắn đạn hướng thẳng về phía cô.

Vừa vào đến xe, tác giả liền nói_”Đổi cuộc họp sang bây giờ luôn đi, đi đến điểm hẹn, gọi bác sĩ qua đó luôn”

“Được”_cô khởi động xe, đảo tay lái, láy xe rời đi, lại bất an nhìn qua chị mình đang cởi ra áo vest, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong và bên tay phải thì toàn máu_”Sao lại như vậy??”

“Cũng may bàn chuyện là người quen, hợp đồng vẫn tiếp tục”

“Vậy là...”

“Đừng mong sờ tới dù chỉ là nữa tờ. Lo phần mình đi. Giữa chừng thì có một đám khác, đến gây rối. Nghĩ ra thì cũng biết muốn vu oan, gây hiểu lầm rồi kết quả là ngư ông đắc lợi”

“Nhưng mà công ty chúng ta vốn hoàn toàn trong sạch, làm sao mà biết được. Nếu gây bất lợi thì cũng chẳng có bên nào được lợi cả”

“Có nhiều chuyện, nhiều người không phải một lần là giải quyết hết được, lo chuyện mình đi”

“Hừ, đừng xem tôi là con nít”

“Còn không phải con nít, bị người ta dàn xếp cho dính bẫy, sau đó lôi chị hai ra làm bia mà vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân à??”

“....”

Cô đưa tác giả đến một nhà hàng, nhưng trước đó đặt thêm một phòng riêng để vị bác sĩ kia đến trước, vừa đến nơi liền dùng cửa sau đưa chị mình lên thẳng chỗ vị bác sĩ, còn bản thân thì ra ngoài, sắp xếp cuộc gặp sắp tới.

Lúc sắp xếp xong thì mở cửa vào trong, đã thấy chị mình đang mặc lại áo sơ mi mới, tóc cũng đang được người giúp vấn cao lên, lại nhìn qua vị bác sĩ, khẽ gật đầu chào định lui ra

“Con lại đây”_bác sĩ Minh liền nhìn ra được cô đang định trốn chạy, vô cùng nghiêm nghị gọi lại.

“Vâng”

“Chả lẽ trước đó con không biết chị mình vừa chết đi sống lại sao?? Sợ chị mình sống lâu quá sao?”

Tác giả dù thật sự có chút hả hê khi nghe em mình bị mắng, nhưng có lẽ, có vài chuyện không thể cứ nói như chuyện bình thường được. Nữ nhân mỉm cười, đi đến gần, vỗ vỗ vai bác sĩ Minh_“Ông lão à, hiện tại con vẫn bình thường, có sao đâu”

“Im lặng”

“Được rồi, cái gì ông nói cũng đúng, về sau cẩn thận là được mà, cái gì cũng nghe lời ông mà”

“Con chỉ giỏi cái nói chứ không bao giờ làm được cả!”

“Vâng, vâng là con sai, con sai, về sau liền sửa đổi, không tái phạm nữa”

“Nhớ lời con nói”

“Nhớ mà, nhớ mà, còn thương ông lão nên sẽ cố gắng lo cho bản thân thật tốt”

“Lần sau còn để ta thấy con như hôm nay thì ta sẽ nói cho thằng nhóc để nó cấm cửa con”

“Được rồi, hiểu mà, con phải vì tự do của bản thân mà sống thật tốt đúng không. Con biết mà”

“Hừ”_bác sĩ Minh phẩy tay, liền sau đó y tá của ông cũng nhanh chóng ôm theo hộp thuốc rời đi.

Tác giả từ bộ mặt a dua, nịnh nọt nhìn qua em gái mình, đanh giọng, nghiêm túc nhìn qua_”Hết bác sĩ để gọi rồi à?”

“Được rồi, là tôi sai, mọi việc đều sai hết”

“Nói mà chả bao giờ thấy hối hận”_tác giả vẻ mặt khó chịu, chậm chạp để người khác giúp mình mặc vào áo vest mới_”Nói xem, người bên kia tới chưa?”

“Hắn chắc đang trên đường tới”

“Được rồi, xem như đến trước ngồi đợi cũng không sao”

“À, còn nữa”

“Gì?”

“Trước tiên xin lỗi”

“Lại làm cái gì sai nữa à??”

“Lát sẽ biết”

Tác giả mang theo tâm trạng buồn bực ngồi tại bàn ăn, chán nản thảy qua xấp hồ sơ dầy cộm lên bàn, ngoắt tay với em gái đứng bên cạnh khiến cô phải cúi người xuống nghe chị mình nói

“Hỏi thật, em không biết người đứng đằng sau người được cử đến buổi giao dịch ở quán bar hôm nay à??”

“Quen sao??”

“Làm việc thiếu sót đến như vậy sao??”

“Chị không nói sao tôi biết”

“Là người quen, là người chị mày nên tránh xa, càng xa càng tốt”

“Tình địch của anh hai sao??”

Đang lúc tác giả định giơ tay đánh em gái thì cửa phòng liền được gõ và mở ra, kế đó thì người đại diện kia cũng bước vào, nữ nhân cười mỉm một chút để chào đón người kia, nhưng khi nhìn tận mắt người mới đến thì nụ cười liền có chút cứng nhắc.

Mặc kệ mọi việc, nữ nhân vẫn như cũ, nghiêng đầu, giơ tay hướng ghế đối diện, mỉm cười_”Mời ngồi”

Người đến họp không ai khác chính là giám đốc công ty mẹ của công ty nam nhân nhà tác giả, cũng là người sống cạnh nhà tác giả.

[Có cần phải như vậy không?!?]_không thể không chế nữa, tác giả khẽ cười mỉm với nam nhân rồi tiếp tục ngoắt tay với em gái đang giả làm bồi bàn phía sau, cô em cũng rất hiểu chuyện, cũng không cúi người đến mà chỉ bước đến bên cạnh đưa ra menu, liếc qua chị mình, cười nữa miệng

Tác giả thở dài, nhìn sang người đối diện_”Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của giám đốc đây, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chúng tôi đã quyết định sẽ không hợp tác cùng công ty của ngài”

Nam nhân đối diện vẫn một mặt trầm tư, cũng không nói gì

“Giám đốc đừng lo, chuyện huỷ hợp đồng chúng tôi sẽ bồi thường bằng cách vẹn toàn nhất, chỉ mong giám đốc sẽ thứ lỗi vì cuộc hẹn này”

Nam nhân nhướn mày _“Tại sao lại muốn huỷ? Hay tại thấy tôi nên liền muốn chạy?”

“Không, chỉ đơn giản tôi với tổng giám bên ngài có chút hoà hảo, không muốn bởi vì một hợp đồng mà tạo ra những chuyện không hay ho. Về phương diện người thân thì tiếp tục vẫn không vấn đề, nhưng nếu là nói tới tiền bạc vốn là vấn đề nhạy cảm, vẫn là của ai nấy giữ sẽ tốt hơn. Đúng không.”

“Nhưng nếu trong quá trình làm việc cả hai đều hoàn thành tốt và không vấp phải khó khăn, không phải sẽ đều ổn thoả sao?? Ngược lại quan hề lại thêm tốt đẹp”

“Cái lợi trước mắt luôn làm mờ những lý do phía sau. Tôi chỉ là một người đơn giản, nhìn thẳng vào những lý do đó, nếu nó có thể đáp ứng đủ cho nhu cầu của công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ thực hiện. Nhưng đây quả thật lại là một dự án lớn, không thể không nghĩ kĩ. Chúng tôi thành thật xin lỗi”

Vừa lúc đó nam nhân kia lại nhận được điện thoại. Nhân lúc người kia ra ngoài, tác giả liền quay sang em gái_”Rảnh rỗi lắm hay sao mà lại bàn dự án với công ty của nam nhân hả??”

“Thì tôi nghĩ là người thân, anh ta sẽ châm chước”

“Cái gì mà người thân, tiền mua được người thân rồi bán luôn người thân đấy, đạo lý này chưa học được à?”

“Học được mới gọi chị đến mà huỷ”

Nữ nhân đặp bàn liền động phải vết thương ở tay phải, lại càng bực hơn liền mắng_“Còn nói!!!”

“Được, là tôi sai”

“Chuẩn bị quản giáo đi”

“Vâng”

Lúc sau, nam nhân kia trở vào, tác giả cũng đứng lên thì anh ta lại giơ tay ra, nữ nhân cũng mỉm cười đáp lại cùng hắn bắt tay.

Nam nhân kia mỉm cười một chút khiến tác giả cảm thấy lạnh lưng, rất nhàn nhã nói chuyện_”Chuyện bồi thường không cần nữa, chỉ mong về sau nếu có cơ hội sẽ cùng quý công ty hợp tác dài lâu”

“Vậy thì còn gì bằng, thật sự cảm ơn giám đốc rất nhiều”

“Không có gì, không có gì. Tôi có việc bận nên đi trước, có dịp gặp lại liền sẽ đãi cô một chầu”

“Đương nhiên, đương nhiên. Cảm ơn giám đốc”

Người kia vừa ra khỏi phòng, tác giả thở dài ngồi xuống, đỡ trán_”Chết chắc rồi, kì này chết chắc rồi”

“...”_cô có chút ngập ngừng không dám nhìn chị mình, chỉ có thể cúi đầu, nho nhỏ nói_” Giờ đi đâu?”

“Về nhà chính chứ còn đi đâu nữa, nghĩ đến mấy chỗ khác sẽ được an toàn sao??”

“Được rồi, về thì về”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.