CHƯƠNG 19
Cuộc sống đơn giản, đâu phải muốn là được. Có chăng chỉ là cảm giác thanh thản, thoải mái trong phút chốc.
Đứa nhỏ cuối cùng cũng có thể đi thành thạo, thậm chí còn chạy đông chạy tây khắp nhà.
Có một lần lúc cậu nhỏ chạy sang nhà, đứa nhỏ với bộ áo thú thỏ xanh vẫn như cũ mỗi tay cầm một con thú, vừa quay qua liền thấy cậu nhỏ, cũng chả thèm cười mà thay vào đó liền nhướn lên nhướn xuống một bên lông mày. Làm được vài cái liền quay đi, lắc lư trái phải đi mất.
(Theo tôi thì nhướn mày được xem là hành động gợi đòn[ ¬.¬ ]biết sao được.)
Từ lúc đứa nhỏ biết chập chững thì ngay cả cầu thang cũng được lót thảm mềm và dầy.
Đứa nhỏ đến nơi, hai tay vẫn cầm thú, lại cố bò lên từng bậc một. Cậu nhỏ chỉ biết nhấp từng bước nhỏ theo sau. Nhưng chỉ bò được một chút, đứa nhỏ đã dừng lại, thả mình ngồi yên một chút rồi quay lại nhìn cậu, giơ tay đòi ôm.
Cậu nhỏ chính là không kiềm lòng nổi, vừa nhìn đến đứa nhỏ liền mỉm cười. Nhưng không ẵm lên mà lại cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, đứng ở phía sau để đứa nhỏ từ từ, từng bước một bước lên cầu thang.
Nhưng chỉ được vài bước thì cô nhỏ lại đứng yên không chịu đi tiếp. Cuối cùng cậu nhỏ cũng đành thở dài, ôm lên con thỏ nhỏ bước lên lầu. Vừa bước qua hết cầu thang, đứa nhỏ liền duỗi thẳng người đòi xuống.
Chân vừa chạm được mặt thảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-va-chuyen-tinh-ai-cua-mot-tac-gia/2460875/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.