Chương trước
Chương sau

« Cuộc Sống Mới »
1
Tôi mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là một phòng bệnh cũ nát đông người. Tôi sững sờ, kịp phản ứng lại. Hóa ra Bạch tiên sinh không còn yêu tôi thật rồi, tới cả một phòng bệnh đơn cũng không muốn cho tôi. Được rồi. Tôi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Đầu nhức lắm, người cũng rất khó chịu, tôi quay người muốn rót một cốc nước. Tay tôi với ra gần bàn, tôi nhìn thấy ngày tháng trên quyển lịch. Trong nháy mắt, tôi như bị sét đánh. Trên đó ghi năm 200x, đây là năm tôi và tiên sinh gặp nhau.
2
Tôi ở bệnh viện ba ngày là được xuất viện, vừa ra khỏi cổng viện thì nhận được một cuộc điện thoại gọi tôi về hỗ trợ bố trí sân khấu. Tôi nhớ tôi và tiên sinh gặp nhau cũng vì cái sân khấu này.
3
Tôi vẫn đi, lần này thiết bị không có trục trặc gì mà lại báo hỏng luôn. Trong thời gian tôi nằm viện thiết bị đã được trong phòng có nước lọt qua, nước vào thiết bị làm hỏng máy. Quả nhiên tôi lại bị mắng, lời mắng còn khó nghe hơn đời trước. Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân, cơn đau từ đời trước cộng với lời quở trách khó chịu bây giờ như xăng bắt lửa, bùm một tiếng phát nổ. Tôi không để ý ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh, ngồi xổm trên đất ôm đầu gào khóc. Người phụ trách nói tới nói lui rồi bắt đầu an ủi tôi. Đột nhiên có người kéo tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, một sinh viên nam ngồi xổm trước mặt tôi, gãi đầu đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
4
"Có chuyện gì thế?" Thanh âm quen thuộc vang lên, thân thể tôi lập tức cứng lại. Tôi vươn tay nhận khăn tay đang lơ lửng trên không trung, là tiên sinh. Anh ấy hỏi người phụ trách xem đã có chuyện gì xảy ra. Bỗng chốc mọi việc lại quay về quỹ đạo đời trước, chúng tôi không chuẩn bị đồ dự phòng cho mấy việc như này. Sau khi hội diễn kết thúc, anh ấy vẫn cứ thế mà tìm được tôi, chẳng qua lần này tôi không khóc lóc ở nơi hẻo lánh nữa. Song tiên sinh vẫn chưa biết chuyện gì dã xảy ra, vẫn tìm thấy đường về ký túc xá của tôi.
5
Tiên sinh đưa cho tôi một cái túi nhỏ, tôi biết trong đó là bánh sandwich nóng hổi, tôi từ chối. Tiên sinh hơi kinh ngạc. Tôi nói dối là tôi dị ứng sandwich, cứ ăn vào là khó chịu, thế nên tiên sinh mang sandwich về. Đây chuyện đã xảy ra hôm tôi và tiên sinh gặp nhau.
6
Từ ngày đó trở đi tiên sinh bắt đầu theo đuổi tôi, tôi không hề bị lay động, thậm chí bắt đầu trốn tránh anh ấy. Hôm nay cũng như thường ngày, vì né tránh tiên sinh nên cứ hễ hết giờ học là tôi chạy vội ra ngoài. Tôi bước đi trên con đường nhỏ yên tĩnh thân quen. Trước giờ tôi chưa từng đụng phải dì nhân viên quét dọn nào, song hôm nay tôi lại đụng phải một sinh viên nam trên con đường này, là người hôm trước đưa khăn tay cho tôi.
7
Cậu ta cầm một cái máy ảnh DSL, đang chụp dáng vẻ nắng đi xuyên qua tán lá. Tôi đứng ở phía sau nhìn cậu ta, đột nhiên cậu ta quay đầu nhìn tôi bấm máy ảnh. Tôi tạm thời ngơ ngác, tới lúc lấy lại phản ứng đã thấy cậu ta đứng ở phía xa cầm máy ảnh vẫy tay với tôi, trên mặt mang ý cười đắc chí.
8
Cậu ta họ Sở, Sở trong "thanh thanh sở sở". Cậu ta tiễn tôi về ký túc xá, lúc cậu ta nói chuyện luôn có vẻ gì đó rất đỗi dịu dàng. Cậu ta rất thích cười, cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ. Cậu ta cùng ngành nhưng khác ban với tôi, cậu ta là Alpha, gia thế còn cao hơn tiên sinh.
9
Cậu ta bắt đầu theo đuổi tôi, hai Alpha ưu tú như thế thế đều theo đuổi tôi dẫn tới đủ loại tin đồn trong trường học. Cơ mà tôi cũng chẳng thèm để ý tới mấy cái tin đồn đó, dù sao đời trước tôi đã nghe qua rất nhiều các loại tin đồn rồi, nghe một lần nữa cũng không hề hấn gì.
10
Tiên sinh rồi tốt nghiệp nhưng vẫn thường xuyên tới trường học chặn cửa tôi, tôi vẫn lạnh nhạt với anh ấy như cũ.
11
Sở tiên sinh theo đuổi tôi ngày càng mạnh liệt, tôi cũng động lòng. Nhưng tôi không dám đồng ý, tôi sợ. Một lần đã đủ khắc cốt ghi tâm, tôi sợ rơi vào vực sâu tuyệt vọng lần nữa.
12
Tôi tốt nghiệp rồi. Hai năm nay số lần tiên sinh tới gặp tôi càng ngày càng ít, nhưng Sở tiên sinh theo đuổi tôi ngày càng bùng cháy hơn; so với tiên sinh năm đó còn mạnh mẽ hơn gấp mười, không, thậm chí là trăm lần. Tôi nghĩ, tôi không thoát nổi tình yêu mãnh liệt này đâu nhỉ?
13
Tôi thành đôi với Sở tiên sinh, cậu ấy không thích tôi gọi cậu ấy là Sở tiên sinh, cậu ấy muốn tôi gọi Sở Sở. Cậu ấy nói gọi như vậy sẽ khiến tên chúng tôi giống như ---- tên cặp đôi. Tôi cười gọi một tiếng Sở Sở mê lòng người. Cậu ấy híp mắt nhào tới gãi ngứa cho tôi, tới khi tôi lớn tiếng xin tha mới hài lòng dừng lại. Sở Sở trẻ con luôn luôn không để tôi làm gì, song lại cầm lòng chẳng đặng nở nụ cười
14
Năm thứ ba tôi ở cùng Sở Sở. Cậu ấy cầu hôn tôi, tôi từ chối, tôi vẫn còn sợ hãi. Cậu ấy hơi ngạc nhiên nhưng cuối cùng chỉ dịu dàng sờ đầu tôi. Lời nói ra không trả lại, không đồng ý cũng được. Vậy kế tiếp để anh chờ Thanh Thanh nhé.
15
Năm thứ năm tôi ở cùng Sở Sở. Sở Sở cầu hôn tôi lần nữa, tôi đồng ý. Năm năm dịu dàng chăm sóc khiến tôi không còn e sợ. Sở Sở dẫn tôi về nhà cậu ấy, người nhà họ Sở đều đứng ở cửa nhà chờ, nhà đông người làm tôi sợ hết hồn. Người nhà họ Sở đều rất ôn hòa, không để ý tới xuất thân của tôi, tốt với tôi ghê gớm lắm luôn.
16
Năm thứ sáu tôi ở cùng Sở Sở. Chúng tôi muốn kết hôn, ngày kết hôn đã định là ngày 18 cuối tháng. Tôi xem danh sách khách mời, có rất nhiều người xuất hiện trên tin tức. Người ở tầng lớp trên cơ bản đều sẽ tới, trong đó bao gồm cả tiên sinh.
17:34, 25/06/2022 | 1178 words
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.