Edit: Ryal
Khương Ngộ không muốn nhìn thấy Ân Vô Chấp nhưng lại lười trở mình thêm lần nữa, bèn nhắm hai mắt lại.
Một bàn tay xoa đầu y.
Không biết bao giờ tay Ân Vô Chấp mới khỏi, mới được tháo băng gạc.
Mỗi lần Ân Vô Chấp dùng cái tay quấn băng kia chạm vào Khương Ngộ là một lần y nhớ tới chuyện bị hắn trả thù ở suối nước nóng ngày trước, rõ ràng cơ thể đã thành ra thế kia, thở thôi cũng nặng nhọc, nhưng vẫn còn sức để giày vò y.
Ban đầu y nghĩ Ân Vô Chấp đang trả thù mình, nhưng rồi lại dần phát hiện dường như không chỉ đơn thuần là trả đũa.
"Bệ hạ". Giọng hắn vang lên bên tai. "Thần đã làm gì khiến người tức giận đây?".
Khương Ngộ không đáp.
"Thần xin lỗi bệ hạ nhé?".
Có xin lỗi hay không là chuyện của Ân Vô Chấp, có chấp nhận hay không mới là chuyện của Khương Ngộ. Y mở một mắt, Ân Vô Chấp tỏ vẻ nghiêm túc cực kì: "Thần sai rồi, thần không nên khiến bệ hạ tức giận, xin bệ hạ rộng lòng đừng chấp kẻ tiểu nhân. Được không?".
Khương Ngộ quyết định không chấp nhận.
Y lại nhắm hai mắt.
"Bệ hạ, bệ hạ?". Ân Vô Chấp lay lay bờ vai y. "Bệ hạ, tha thứ cho thần đi mà, hay ít nhất người cũng phải nói xem thần đã sai ở đâu chứ? Sau này thần sẽ thay đổi, à không, lỡ sau này thần lại không cẩn thận khiến bệ hạ tức giận thì phải làm sao đây?".
Hắn nói cũng có lí.
Khương Ngộ chẳng muốn lúc há miệng chuẩn bị ăn đào thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363096/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.