Y không ăn thì Ân Vô Chấp cũng không ép, chỉ đặt tay lên ngực mà ngồi bên đống lửa, trông yếu ớt biết bao.
Khương Ngộ không biết hắn yếu ớt thật hay giả vờ yếu ớt.
Hôm qua y tưởng Ân Vô Chấp đã ngất xỉu, không động đậy nổi nữa, cuối cùng lúc trả thù y thì hắn lại chẳng hề nương tay mà lật qua lật lại y hệt như lật cá trên thớt. Đòn nào cũng trí mạng nhưng lại không giết chết y ngay, chỉ để y chấp chới giữa bờ vực sống chết.
Thành thật mà nói, cảm giác kia chẳng kém gì đâu.
Giờ cũng rất khó chịu.
Cơ thể vốn cực kì không thoải mái vì bị cộm giường đá nay lại càng khó chịu, Khương Ngộ muốn duỗi người nhưng tay chân lại như đeo chì, đành rầu rĩ bỏ cuộc.
Ánh mắt Ân Vô Chấp dừng lại trên cơ thể y.
Khương Ngộ dụi đôi mắt khô khốc thật mạnh.
Ân Vô Chấp ho khụ một tiếng, trầm giọng: "Bệ hạ có gì cần sai bảo".
".". Tang Phê nào dám sai bảo.
"Mưa vẫn còn rơi". Ân Vô Chấp nói. "Vách đá trơn trượt, chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian nữa".
Tang Phê: ".".
"Thần đã nấu canh thịt thỏ, không có gia vị gì, người muốn uống không?".
Tang Phê không đói, Tang Phê chỉ thấy rất khó chịu thôi.
Hang động tĩnh lặng trong phút chốc, chỉ có tiếng mưa rơi trên đá.
Ân Vô Chấp lại bước tới gần, Khương Ngộ vô thức mở mắt ra nhìn hắn.
Hắn nói: "Thần cũng muốn nằm một lúc".
Khương Ngộ lại nhớ đến câu nói kia: "Thần cũng muốn ngâm mình một chút".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363091/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.