Hôm sau, Khương Ngộ mở mắt, lim dim nhìn nóc giường một phút chốc.
Một bàn tay vén rèm vào thời khắc quen thuộc.
Ánh mặt trời xua tan bóng tối.
Khương Ngộ nhìn thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng trước rèm, không, hết năm hắn sẽ tròn hai mươi tuổi, vậy là thành thanh niên rồi.
Ánh mặt trời rực rỡ của ngày hôm nay dát một lớp viền vàng chói mắt sau lưng hắn, lại càng làm nổi bật khuôn mặt tối tăm. Khương Ngộ nâng mắt lên nhìn: "Hôm nay Ân ái khanh đừng mặc quần áo".
Ân Vô Chấp buông màn giường, xoay người rời đi.
Mặt trời có chói chang thì bên ngoài vẫn rất lạnh, tuyết trong sân vẫn trắng và nhiều như trước, trông vô cùng thích mắt.
Khương Ngộ ăn vận chỉnh tề, hơi căng thẳng, bắt đầu ngước mắt đợi được đút cho ăn.
Ân Vô Chấp cho tất cả mọi người lui ra. Hôm nay có vài món và một bát cháo thịt, hắn vẫn rất quan tâm tới cơ thể mình, lúc đút y ăn cũng chỉ dùng tay phải.
Chiếc thìa được đưa tới bên môi Khương Ngộ, y há miệng ăn, lại nhìn thấy hắn gắp một miếng thịt mỏng lên.
Có lẽ là để tiện cho y nhai nên thịt được thái rất mỏng, lại không có gân và xương.
Nhưng Khương Ngộ vẫn còn chống cự: "Trẫm không muốn ăn".
"Từ giờ sẽ không có ai nuông chiều ngươi nữa đâu". Ân Vô Chấp thẳng thừng bấm má y để khuôn miệng mở, đút thịt vào, sau đó nắm cằm y đưa lên đưa xuống cho răng va vào nhau như đang nhai: "Nuốt".
Khi hắn đút thêm nửa miếng thịt, Khương Ngộ bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363076/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.