Edit: Ryal
Trước khi chui vào trong màn giường, Ân Vô Chấp còn đặc biệt vận nội công để làm ấm tay.
Những ngón tay mân mê trên bả vai Khương Ngộ có nhiệt độ vừa đủ, không lạnh hơn mà cũng chẳng nóng hơn làn da y.
Không đến nỗi sẽ đột ngột đánh thức y dậy.
Vậy nên "chó đen to bự" mài răng một cách vô cùng càn quấy.
Có hơi đau, nếu đây là lúc y mới xuyên vào thì chút đau đớn này đủ để y không nhịn được.
Phải cảm ơn Diêu Thái hậu đã cấu véo ngày trước, giờ y có thể thản nhiên chịu đựng cơn đau nhỏ thế này rồi.
E rằng bất cứ ai khi làm người đều sẽ phải từ từ học cách nhẫn nại.
Trên cổ có cảm giác ướt át, Khương Ngộ đảo mắt nghĩ xem hắn đang làm gì, dùng răng tiêm độc cho y giống rắn độc ư? Ân Vô Chấp còn có chức năng này nữa ấy à?
Thiếu niên hít mũi một cái.
Hình như dạo này mình có bắt nạt hắn đâu nhỉ, chẳng hiểu đang ấm ức nỗi gì.
"Sao người lại sờ tay Trần Tử Diễm". Giọng nói kia khàn khàn, hạ thật thấp, nghe rất dữ tợn: "Lại còn đòi huynh ấy hôn, không cần mặt mũi nữa à?".
Hóa ra là thế.
Khương Ngộ lên tiếng: "Trẫm thích".
Kẻ nằm trên người y bỗng cứng đờ.
Ân Vô Chấp nhảy xuống giường, tấm màn tung bay, Khương Ngộ nói: "Đứng lại".
Ân Vô Chấp dừng lại, tấm màn rơi xuống bả vai hắn.
"Lại đây".
"Nằm cạnh trẫm".
Ân Vô Chấp cứng đờ ra, leo lên nhưng không nằm xuống, chỉ quay lưng ngồi ở phía chếch nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363067/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.