Chẳng biết có phải ảo giác của Trần Tử Diễm hay không mà dường như trong mắt Ân Vô Chấp có chút oán khí. 
Hẳn là ảo giác, bởi hắn nhanh chóng cúi xuống bắt đầu làm việc. 
Trần Tử Diễm nói: "A Chấp à, đệ không cần chăm chỉ thế đâu, hai ta cùng làm đi". 
Ân Vô Chấp chỉ đành dừng tay, lật giở tấu chương trên bàn. 
Trần Tử Diễm cũng bắt đầu vào việc, những ngón tay đảo qua đảo lại giữa đống tấu chương chất chồng, nhưng suy nghĩ thì chẳng biết đã trôi tận nơi đâu. 
Ân Vô Chấp đứng ngồi không yên, bắt đầu bới tung đống tấu chương lên, bới mãi bới mãi, rồi bỗng dừng lại mà nghiêng người rút ra một cuốn tấu chương kẹt giữa bàn và tường. 
"Không ổn rồi". 
Trần Tử Diễm hoàn hồn: "Sao thế?". 
"Đây là tấu chương xin gặp bệ hạ của Tương Vương, trước đây ta chịu đòn nên phải dưỡng thương vài ngày, có nhiều việc không quá gấp bị hoãn". Ân Vô Chấp nhớ lại. "Sau đó khỏe lại rồi thì ta đã xử lí hết, chỉ trừ cuốn này bị kẹt lại". 
"Đệ tìm được ở đâu?". 
Ân Vô Chấp chỉ cho hắn ta, nhíu mày: "Kì lạ thật. Bệ hạ không thể không muốn gặp Tương Vương, kẻ nào cố ý giấu tấu chương ở nơi này?". 
"Có lẽ là bất cẩn rơi xuống thôi". 
Ánh mắt Ân Vô Chấp tối sầm, rồi hắn bật cười: "Ta lo quá rồi, có lẽ là nó bất cẩn rơi xuống thôi". 
Trần Tử Diễm đế theo: "Không sao, đưa cho bệ hạ xem là được. Quan hệ giữa bệ hạ và Tương Vương tốt lắm mà". 
Tấu chương xin gặp vua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363063/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.