Edit: Ryal 
“Được rồi”. Khương Ngộ cảm thấy mình đã hết năng lượng, y còn phải ghé qua phủ Định Nam Vương nữa. “Trần Tử Diễm, ngươi cứ thu xếp đi, một lát nữa trẫm sẽ sai người tới đưa ngươi vào cung”. 
Nghe xong, Trần Tử Diễm cũng thấy hơi hối hận. 
Nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy Ân Vô Chấp phẫn nộ đến thế… Hắn càng phẫn nộ, chứng tỏ càng quan tâm tới mình. 
Chỉ cần có thể cứu huynh đệ khỏi núi đao biển lửa… 
Hắn ta nói với Ân Vô Chấp: “Đệ cứ yên tâm, vào cung rồi ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt”. 
Ân Vô Chấp: “.”. 
Hắn nhanh chóng bước tới chỗ Khương Ngộ, nhấc bổng cả chiếc xe lăn lên, đi ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại. 
Khương Ngộ nhìn đôi chân mình lơ lửng, lại ngẩng đầu nhìn người đang khiêng mình. 
Ân Vô Chấp khỏe thật đấy. 
Hơn nữa, có vẻ hắn giận thật? 
Lần này sóng não chuẩn rồi. Y yên tâm chui vào loan giá, sau này cứ tiếp tục cố gắng, không lo không chết được. 
Để phòng việc mình đột ngột sập nguồn ở phủ Định Nam Vương, Khương Ngộ ngủ một chốc trong loan giá. Khi tới nơi, Ân Vô Chấp phải lau sạch mắt cho y trước rồi mới ôm y ra đặt xuống xe lăn. 
Trừ Định Nam Vương không cẩn thận trượt ngã thì mọi người trong phủ đều bước ra nghênh đón, còn cả một con chiến khuyển toàn thân đen kịt. 
Lúc đầu nó cũng phủ phục dưới đất như mọi người, rất ngoan, mãi tới khi Ân Vô Chấp xuất hiện mới vẫy đuôi tíu tít, nhìn chằm chằm chủ nhân mình. 
“Bình thân”. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363061/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.