Edit: Ryal 
Thái hoàng thái hậu và Văn Thái hậu không dễ đuổi như Diêu Cơ, nếu họ thực sự muốn đưa Ân Vô Chấp đi thì tất nhiên Khương Ngộ không ngăn được. 
Ân Vô Chấp thực sự đã hạ quyết tâm, vừa dứt lời là cất bước đi ngay lập tức. 
Tay áo hắn bỗng căng lên, cúi đầu nhìn mới phát hiện một cái tay đang níu lấy nó. 
... Là tay của Khương Ngộ. 
Y ngẩng đầu: "Không cho đi". 
Ân Vô Chấp mà đi thì y sẽ bị ép tới ngự thư phòng, tuy những chuyện không gấp thì cứ kệ đó cũng được, nhưng một khi tấu chương đã chất chồng thì chắc chắn phải đụng tay đến. 
Lỡ đâu không cẩn thận lại trở thành minh quân... Tuy nghe cũng vô lí lắm, nhưng lỡ đâu, thế thì sao Ân Vô Chấp có thể đăng cơ một cách quang minh chính đại được. 
Lòng Tang Phê nảy sinh nỗi u sầu. 
Y nghĩ ngợi chốc lát, bèn nói: "Sau này trẫm có thể bắt nạt ngươi ít hơn một chút". 
Ân Vô Chấp lạnh lùng nhìn y. 
Khương Ngộ lại nghĩ ngợi chốc lát, rồi lại nói: "Ban nãy trẫm cứu ngươi còn gì". 
Ân Vô Chấp vẫn thờ ơ không động lòng. 
"... Cho trẫm xem vết thương của ngươi thử đi?". 
Hàng mi Ân Vô Chấp run run, cuối cùng vẫn nghẹn giọng nói ra mong muốn của mình: "Thần không muốn ở lại trong cung nữa, xin bệ hạ chấp thuận". 
"Trẫm không cho ngươi đi". 
Khương Ngộ bỏ ra rất nhiều sức lực để níu tay áo hắn chặt thêm một chút, nói: "Không cho đi". 
Y hối hận vì bắt nạt hơi quá rồi, biết thế chẳng quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363059/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.