Edit: Ryal 
Có trách thì chỉ trách Ân Vô Chấp sống chưa đủ lâu. 
Trong suốt chưa tới hai mươi năm cuộc đời đã được tính toán kĩ càng của hắn, đã bao giờ có một kẻ không biết liêm sỉ tới mức này xuất hiện? 
Đây là sự hạ nhục ai cũng hiểu, kẻ hạ nhục còn lười biếng, bắt người bị hạ nhục cầm tay y để hạ nhục thay. 
Ân Vô Chấp chỉ muốn vỗ y xuống tờ giấy, xem y có biến thành hai chữ "quá đáng" hay không. 
Nếu tên này không phải quá đáng thành tinh thì hắn nguyện từ quan về quê trồng trọt. 
"Người đừng hòng". 
"Cầm tay". 
"Đã bảo không được rồi mà". Truyện Thám Hiểm 
"Muốn". 
"...". Ân Vô Chấp sầm mặt, trở mình. 
Hắn có thể chấp nhận việc chăm sóc Khương Ngộ, giúp y đi lại khắp nơi, nhưng chắc chắn sẽ không chấp nhận được nếu Khương Ngộ làm ra chuyện thế kia với mình. 
Người ở đây mà là một cô nương thì hôn quân đã ăn tát từ lâu rồi. 
Trong lòng hắn, chuyện này phải là đôi bên dần có tình cảm với nhau đến một mức độ nào đó mới làm được. Hắn không thể để cái tên không biết quý trọng như Khương Ngộ, ít nhất là bây giờ chưa biết quý trọng, vội vã thực hiện ý đồ. 
"Ân Vô Chấp, trẫm ra lệnh cho ngươi đấy". 
Ân Vô Chấp thờ ơ. 
"Trẫm muốn phạt ngươi". 
Ân Vô Chấp vẫn thờ ơ. 
"...". Khương Ngộ nói mãi mệt rồi, nghỉ tí đã. 
Sau lưng im bặt, Ân Vô Chấp muộn màng hồi tưởng lại, chẳng biết Khương Ngộ nhìn thái độ ấy thì có nghĩ hắn ghét y không. 
Buồn à? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363057/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.