Edit: Ryal 
Ân Vô Chấp đúng là đồ dốt nát. 
Khương Ngộ âu sầu nghĩ, đây thực sự là vị Hoàng đế nghìn năm có một hay sao? Lịch sử truyền miệng là thật ư? Sao khác hẳn với tưởng tượng của y thế này. 
Mãi không nghe thấy lời đáp, Ân Vô Chấp bèn quay mặt lại nhìn Khương Ngộ. 
Y đang lẳng lặng tựa người trên ghế, trông như đang ngủ. 
"...". Mọi cảm xúc được biểu lộ để thăm dò đều bị chặn lại cả rồi. 
Av sầm mặt lau người, thay quần áo sạch rồi đi thẳng ra ngoài. 
"Đứng lại". 
Ân Vô Chấp dừng bước. 
"Trẫm không thích". 
"... Không thích Cốc Thái y làm thế với người ư?". 
"Ừm". 
Những suy nghĩ bị đè nén trong lòng tan thành mây khói, Ân Vô Chấp quay lại thật nhanh, nghiêm mặt hỏi: "Thế sao người không từ chối?". 
Sao không từ chối? 
Lúc đầu y thấy không cần tự đi nên mới thử, mà y cũng thích được đưa đi mà, cảm giác như đang bay vậy. 
Sau đó bị ép giơ tay thì chỉ thấy mệt, nói mấy câu mà không có tác dụng, cũng lười hạch tội. 
Tang Phê bắt đầu nghĩ, có phải mình hơi lười biếng quá nên đám hạ nhân mới nghĩ mình dễ bắt nạt? 
Không thể để chuyện này tiếp diễn được, phải giáng tội thôi. 
"Họ nói ý tưởng đó là của ngươi, giường trong điện cũng là ngươi cho chuyển hết ra ngoài". 
"...". Nghĩa là y không từ chối vì đã biết ý tưởng là của hắn ư? 
Ý tưởng của hắn, Khương Ngộ cũng biết hắn muốn tốt cho y, nên dù không thích Cốc Yến thì vẫn chịu thử. 
"Thế thì dễ rồi". 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363053/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.