Edit: Ryal 
Khương Ngộ lại được đặt lên loan giá. 
Bị ép ngồi thẳng mất bao lâu, xung quanh y mơ hồ có một tầng oán khí, Ân Vô Chấp nhìn cái đầu không bị cố định là ngoặt hẳn sang một bên kia thì giơ tay tháo chuỗi châu nặng trịch trên mũ miện xuống cho y. 
Loan giá đưa Khương Ngộ về điện Thái Cực. 
Ân Vô Chấp ôm y lên long sàng, cởi long bào. 
Khi thứ nặng như chì ấy rốt cuộc cũng rời khỏi cơ thể, cuối cùng trông Tang Phê cũng có sức sống hơn đôi chút. Y thở ra một hơi thật nhẹ, rồi thả lỏng, nằm xuống. 
"Hôm nay bệ hạ thấy thế nào?". 
"Không ổn". 
"Không ổn?". Ân Vô Chấp nói. "Chắc bệ hạ thích thần gọi người dậy như lúc trước nhỉ". 
"Không". Chẳng qua Tang Phê không muốn lên triều thôi, nhưng nếu đã là bắt buộc thì y chỉ nói: "Thế là được rồi". 
Tang Phê nhớ lại cảm giác bị treo lên. Lúc đầu y không biết Ân Vô Chấp định làm vậy, mãi tới khi được đặt xuống long ỷ, phía sau mũ miện bị móc vào nên không cử động được, y mới hiểu hắn muốn làm gì. 
"Không thoải mái". 
"Không thoải mái". Ân Vô Chấp nhạt nhẽo lặp lại, hỏi: "Thế ai cũng phát hiện bệ hạ lười chảy thây, xông thẳng vào cung kiến nghị thì hơn, hay chút không thoải mái hôm nay vẫn hơn?". 
Tất nhiên là vế sau rồi. 
Bí mật lười biếng của Tang Phê đã bị bại lộ hoàn toàn, còn bị lợi dụng nữa chứ. Nhưng thực ra cũng chẳng sao, ai mà chẳng ghét người lười, chắc chắn nếu cứ tiếp tục thế này thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363046/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.