Edit: Ryal 
Ngự thư phòng là mảnh đất trang nghiêm hội tụ mọi vấn đề đại sự của cả dân và quân, là nơi mà vô số những sĩ tử lòng mang thiên hạ trông ngóng. Được bước vào đây, nhìn qua một lần thôi, là giấc mộng của biết bao người đọc sách. 
Nhưng tên hôn quân này rõ ràng không hề kính trọng nó chút nào. 
Thuở nhỏ Ân Vô Chấp sống ở phía Nam với nhiều loại mãng phu thô lỗ, cũng không phải chưa từng xuống tắm sông tập thể mỗi lần trời nóng. 
Nhưng không một ai lại khiến hắn thấy ngột ngạt tới mức này. 
Đầu tiên là hôn môi, rõ ràng Ân Vô Chấp bị ép, rõ ràng hắn ghét Khương Ngộ – ít nhất là lẽ ra phải ghét. Hắn không chấp nhận nổi, cơ thể mình lại không kìm lòng được... và bị ảnh hưởng bởi những thứ thuốc làm mê man đầu óc. 
Bây giờ Khương Ngộ lại càng làm nhục hắn quá đáng hơn. 
Đây nhất định là làm nhục. 
Bắt hắn cởi áo tháo thắt lưng ở một nơi thế này, trừ làm nhục ra thì đâu còn cách giải thích nào khác nữa? 
Đôi mắt đỏ bừng của Ân Vô Chấp dần nhuốm tức giận và sát khí, hắn nhìn Khương Ngộ chằm chằm, gằn từng chữ: "Hoang đường". 
Lúc trước hắn dám kháng chỉ bất tuân, giờ lại từ chối mệnh lệnh hoang đường thế này thì âu cũng phải. 
Quả nhiên Ân Vô Chấp không khiến Tang Phê thất vọng, không hổ là vị Hoàng đế ngàn đời có một, dù đang ở thời thiếu niên nhưng vẫn mang thân phận cao quý, sao mà chịu nhục cho nổi? 
Sớm thế này có phải hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-mot-ten-luoi-khong-thiet-song/363042/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.