Cố Khanh dụi mắt cẩn thận nhìn kỹ hơn, không nhìn lầm được, sương mù vẫn còn ở quanh Thẩm Thần.
Cố Khanh nhìn hướng Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả trong phòng ngủ, dường như hai người bị động tác đột ngột đứng lên của Cố Khanh hù sợ, ngước mắt nhìn cô.
Trong mắt Cố Khanh thấy:
Toàn thân Hách Viện Viện và Trần Nhất Khả cũng toát ra sương mù màu trắng, khác nhau là sương mù của Hách Viện Viện chỉ một màu trắng, không có sắc màu khác.
Trần Nhất Khả thì trong sương mù màu trắng mang theo từng luồng sương tím.
Cố Khanh lại lần nữa dụi mắt, xác định chính mình không nhìn lầm.
Đời trước đã biết thật sự có quỷ hồn tồn tại nên Cố Khanh giải phóng sức tưởng tượng. Bắt đầu suy nghĩ sương mù trên người chẳng lẽ là khí vận của một người? Mặt dây đeo tay bằng ngọc mang đến mát lạnh cho mắt của cô, sau đó nhìn thấy sương mù, lẽ nào là ‘xem khí’ trong truyền thuyết? Đây là bí mật ẩn chứa trong mặt dây đeo tay bằng ngọc, có thể cho người xem khí?
Hôm nay biểu cảm của Cố Khanh rất kỳ lạ, cô bị bệnh còn chưa khỏe, đột nhiên khóc toáng lên, bây giờ thì không ngừng dụi mắt, quái lạ vô cùng.
Thẩm Thần, Trần Nhất Khả, Hách Viện Viện đều lại gần, quan tâm nhìn cô:
“Cố Khanh, hôm nay cậu thật sự ổn chứ? Hay là chúng ta đi bệnh viện khám đi!”
Bọn họ cho rằng Cố Khanh không có tiền đi khám bệnh, nhưng thân thể thật sự khó chịu nên mới có biểu hiện kỳ lạ.
Cố Khanh cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-dai-su-huyen-hoc/4496885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.