"Dù sao cũng phải ăn chút gì trước đã." Giọng của nữ sinh khác lại vang lên.
"Nếu không hay là đưa cậu ấy đến bệnh viện đi! Đã ba ngày rồi còn gì, lỡ tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn thì sao?" Một nữ sinh khác có giọng nói dịu dàng lên tiếng.
Cố Khanh bị tiếng nói chuyện đánh thức, sau khi ngủ lâu như vậy, hiện tại cô đã khá hơn rất nhiều.
“Tớ không sao.” Cố Khanh chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, giọng mũi nặng nề cùng đôi mắt sưng húp.
Trạng thái này rõ ràng vừa khóc xong, ba người kia liền kinh ngạc hỏi, "Cố Khanh, cậu không sao chứ?"
Cố Khanh cũng biết bộ dạng bây giờ của cô có chút đáng sợ, cô xoa xoa mi mắt sưng tấy, nói: "Không sao, trước đó trong lòng tớ có chút khó chịu, nhịn không được liền khóc một hồi."
Họ đã ở cùng một ký túc xá được một năm, tất cả mọi người trong đây đều biết Cố Khanh là một đứa trẻ mồ côi, mặc dù họ cũng thắc mắc vì sao một cô gái mạnh mẽ như Cố Khanh lại khóc. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều cùng chung ý tưởng với nhau, cũng không có hỏi tại sao.
"Ôi, đừng nói chuyện này nữa, Cố Khanh, ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng rồi đúng không!Này, tớ mang cho cậu cháo thịt nạc ninh với trứng bắc thảo đó, còn có một cái bánh trứng nữa, cậu lo ăn no bụng trước đi." Giọng nói này là của Hách Viện Viện.
Đối phương có một khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, có thể nói Hách Viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-hang-ngay-cua-dai-su-huyen-hoc/4496883/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.