“Tôn Đông Mặc, ngày mà cậu rời đi, đã truyền cho mình một tờ giấy.”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, Trương Thiến nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu… còn nhớ chứ…”
Lúc này, xe vừa lúc chạy vào đường hầm, chung quanh chợt tối sầm lại, xung quanh đen như mực, nhìn đèn xe phía trước bật sáng mới nhận ra vẫn đang chạy bình thường.
Trong xe rất an tĩnh, yên tĩnh như vậy, Trương Thiến rõ ràng nghe thấy bóng mờ phía trước trả lời khẳng định.
“Mình nhớ rõ. Mình…”
Bóng tối hoàn cảnh ngăn trở tầm mắt Trương Thiến, khiến cô rất khó nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Đông Mặc lúc này.
Hắn hơi nhếch môi, mặt mũi kiên nghị, mắt nhìn thẳng, tay nắm chặt vô lăng, hơn nữa dần dần gia tăng sức lực, bắp thịt cũng gồng lên.
Trương Thiến lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúng túng mỉm cười ngăn trở lời định nói của Tôn Đông Mặc: “Thật à, cậu còn nhớ rõ.”
Không nhìn thấy thân hình người phía trước đột nhiên cứng ngắc, Trương Thiến nói tiếp: “Nhưng thật ngượng ngùng, tờ giấy đó mình còn chưa xem đã làm mất rồi.”
Thấy người phía trước không phản ứng gì, Trương Thiến lại lúng túng cười hai tiếng.
“Cái đó, tờ giấy đó, cậu viết cái gì?” (HuongAugust~D~Đ~L~Q~Đ)
Lúc này, xe đã đi qua đường hầm, ánh mặt trời lần nữa chiếu vào trong xe, thật ấm áp.
Nhưng Tôn Đông Mặc lại không nhận thấy nhiệt độ của nó, hắn chỉ cảm thấy tứ chi cứng ngắc, cố gắng khống chế giọng nói của mình, vững vàng trả lời câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-don-gian/2206433/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.