Trương Thiến vẫnkhông biết Tôn Đông Mặc bị bệnh gì, hắn không nói, cô cũng chưa hỏi,nhưng điều này cũng không làm trở ngại việc cô mỗi ngày lén đổi món ăncho hắn, hơn nữa mỗi ngày, thấy tình huống Tôn Đông Mặc tốt hơn mộtchút, mặc dù chỉ là một chút xíu, tâm tình Trương Thiến sẽ vui vẻ.
Kể từ lần đầu tiên nấu cơm không dùng đồ gia vị, Trương Thiến về sau cũngkhông làm vậy nữa, bởi vì khó được có cơ hội thiên vị, rốt cuộc chính cô cũng có thể ăn được thức ăn đảm bảo.
Thời điểm ở trường học,thức ăn đều là ăn ở dưới lầu, phòng ngủ không thể thiên vị, điện đóm,động một chút là cúp điện, chuyện này cúp điện thì phiền toái, không chỉ phải chạy xuống lầu dưới tìm thím lớn giúp một tay, còn phải nói rõ lýdo cúp điện, phiền cũng phiền chết rồi, nên Trương Thiến ăn vẫn là tráicây trong không gian, mà trong không gian tất cả rau dưa không dùng tớiđều làm phân bón cho đất rồi.
Hôm nay, rốt cuộc rau xanh trong không gian cũng có đất dụng võ.
Mỗi ngày Trương Thiến biến đổi món ngon đa dạng, mỗi ngày làm hai phần mónăn bất đồng, dù sao tiền nước, tiền điện, tiền gas,… tất cả những thứnày đều không cần cô phải bỏ tiền, lãng phí cũng không phải là đồ đạccủa mình, chuyện tốt.
Món ăn trước mặt cô, phải nói là sắc hươngvị cầu toàn, mà trước mặt Tôn Đông Mặc vẫn là thức ăn không có vị, nhưng dầu gì, Trương Thiến vẫn cho hắn thêm một chút muối.
Mỗi ngàyTôn Đông Mặc đều rời giường tự động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-don-gian/2206373/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.