Khu phố cũ?” Biểu cảm trên mặt Dư Tinh Hà cũng khá xuất sắc: “Anh thật sự không phải người của nhà họ Tô ở Tân Môn sao?”
Tô Dật hỏi ngược lại: “Tôi có từng nói tôi là người nhà họ Tô ở Tân Môn sao?”
“Mẹ nó vậy anh kiêu ngạo với tôi cái gì?” Dư Tinh Hà cười lạnh nói: “Anh là tên nghèo hèn sống ở khu phố cũ phải không? Tôi đã mua đồ cho anh rồi, đưa tiền đây! Một trăm nghìn! Nếu
không trả tiền thì chuyện hôm nay sẽ không xong đâu!
Tô Dật cười nói: “Tôi đâu có tiền! Nếu có tiền, tôi chắc chắn sẽ không nhờ Dư Huy Âm mua giúp tôi."
Trời mẹ?
Đám người trong phòng ký túc xá nghe được câu nói này đều sửng sốt.
Logic này đúng là không chê vào đâu được!
Nhưng mà mẹ nó, cậu thậm chí còn không có tiền để mua đồ dùng sinh hoạt, tại sao cậu lại tỏ ra ngầu như vậy?
Đây là có ý định ăn bám mà còn không muốn khiêm tốn! Dư Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh nghĩ là mình
rất hài hước hay là anh đẹp trai đến mức mà chị tôi phải phát điên vì anh sao?”
Tô Dật rầu rĩ mà nói Ð*t
Dư Tỉnh Hà cảm thấy lồng ngực hơi nghẹn lại, nếu nói thêm vài câu với tên này nữa, chắc chăn cậu ta sẽ tức chết mất.
“Đánh hẳn! “
Dư Tỉnh Hà không muốn nói nhảm nữa, giải pháp trực tiếp nhất chính là dùng nằm đấm giải quyết vấn đề, nói hai chữ đơn giản này xong, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-do-thi-cua-truong-sinh-chi-ton/3688421/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.