Đương Lý thị lấy con gà béo vô duyên hưởng dụng của Chu Nam Sinh, nấu đầy một nồi, Đường Tiểu Sơn và Đường Đào Đào đang ở cạnh bếp lò, trơ mắt nhìn bà bưng nồi lên, chuẩn bị chén bát. Thịt gà vàng óng ở trước mặt hai người tràn ra mùi thơm ngào ngạt, thật giống như móng vuốt nhỏ ôn nhu gãi nhẹ ở trong lòng. Đào Đào không nhịn được, vươn bàn tay ngắn ra chụp vào trong chén: “Bà nội, đùi gà đùi gà, Đào Đào muốn ăn đùi gà”.
“Ôi, tổ tông của ta ơi,” Đường Lý thị vội vàng ôm bé, giả vờ giận, trừng mắt với tiểu nhi tử, “Nước dãi Đào Đào chảy tràn khắp nơi mà con không lau đi. Con xem con có bộ dạng của thúc thúc không hả?”
Đường Tiểu Sơn cười hắc hắc, “Mẹ, con cũng muốn ăn đùi gà.” Không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, “Lần được ăn thịt gà gần nhất là hơn một năm trước.” Lại thương lượng với cháu gái, “Đào Đào, đùi gà to chúng ta mỗi người một nửa có được không?”
“Đùi gà Đào Đào ăn, cô ăn. Cô nói, tiểu thúc không nghe lời đi nghịch nước, không cho ăn đùi gà.”
Đường Tiểu Sơn nhất thời vẻ mặt đưa đám, nhìn về phía mẹ hắn xin viện trợ, “Mẹ, người nói với tỷ tỷ một chút đi, con đã đáp ứng lần sau không dám rồi.” Có thịt không để cho ăn, chỉ khốn khổ hơn một chút so với bị nước lũ cuốn đi mà thôi.
“Việc này…” Đường Lý thị do dự, nữ nhi lời nói rất có giá trị, nhưng nhi tử tha thiết chờ mong ăn thịt cũng rất đáng thương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/174756/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.