Đối với chuyện đệ đệ tham dự kinh doanh cửa hàng, Chu Nam Sinh rất ủng hộ. Hắn chia sẻ với Đường Hà, biểu hiện của đệ đệ làm người ta tán thưởng, “Đệ ấy thân phận tú tài, hay ra ngoài xã giao, thương nhân hỏi đệ ấy rất nhiều vấn đề, ta cho rằng đệ ấy không chịu nổi việc bị hỏi thăm sự thật không thể đi thi, kết quả không có, xem ra tâm tình đệ ấy chuyển biến tốt đẹp rồi,” huynh trưởng giọng vui mừng, “Thương nhân thích giao thiệp với đệ ấy, vì vậy để cho nhà ta vài mối làm ăn.”
Đường Hà thương hại nhìn hắn. Hắn không hề phát giác tình hình xấu? Nàng không tưởng tượng nổi nếu chuyện nàng nghĩ phát sinh, ‘so ra vẫn kém đệ đệ’ và ‘luôn bị cha mẹ hi sinh’, hắn tổn thương vì cái nào nhiều hơn?
“Sao thế? Sao nhìn ta như vậy?” Hắn kỳ quái nhìn nàng.
“Không có chuyện gì, đột nhiên ta cảm thấy chàng rất tốt.” Nàng cười, “Để ta ôm một cái.”
Nàng luôn xuất hiện tâm tư kỳ lạ, hắn tha thứ, cười một cái, đứng trước ghế nàng ngồi, nhẹ nhàng kéo nàng vào.
Đường Hà đưa tay ôm hắn, chốc lát buông tay, đẩy hắn ra, “Đang mùa hè, ta nóng muốn chết.” Sắp lâm bồn, cả người nàng sưng phù, lưng eo chịu áp lực lớn, bất kể nằm, ngồi hay đứng, đều không thoải mái. “Ta thật hi vọng nó ra ngoài nhanh một chút.”
“Ngốc ạ,” Hắn nhẹ vuốt tóc nàng, “Nhanh thôi.”
Lời an ủi của hắn thật nghèo nàn. Nàng ngẩng đầu lườm hắn một cái, cúi đầu rầu rĩ nhìn bụng mình, “Mẹ ta nói, hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611936/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.