Lã thị dưỡng như giống những nữ nhân đã xuất giá khác. Trở về nhà mẹ đẻ xin tiền giúp đỡ phu gia, tự nhiên thấy khó chịu, mặc dù nàng nói để nàng nghĩ biện pháp, nhưng biện pháp của nàng, chính là cầm cố tranh chữ bình hoa.
Lã thị mới chỉ mười mấy tuổi, chuyện tục sự chưa hiểu được nhiều, mặc dù quyết định cầm cố của hồi môn, làm sao cò kè mặc cả, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm, trong lòng lại cảm thấy e lệ, xấu hổ, nàng không thể tự nhiên mà đi vào tiệm cầm đồ được.
Lã thị không hiểu được, nàng đành về nhà mẹ đẻ nhờ giúp đỡ.
Không ngờ Tề thị và Lã giáo dụ đang đại chiến trong nhà. Lúc này tình hình chiến đấu đang tạm dừng, nghe quyết định của nàng, Tề thị chọc ngón tay vào trán nàng, oán hận nói: “Con làm chuyện hết hi vọng như thế?! Đưa tiền bạc, đồ trang sức không đủ, còn muốn cầm cố đồ cưới?”
Hình tượng Tề thị giao tiếp đối ngoại là một phu nhân giáo dụ hiền lành, biết lý lẽ. Cố gắng tô trát một gia đình ‘thường thường bậc trung’ thành ‘giai cấp tư sản’. Kỳ thực là một người chua ngoa, Lã thị quen nghe lời, đương nhiên không phải đối thủ, chẳng qua phu gia tình thế quẫn bách, nàng cố nuốt xuống ‘nhất khẩu thóa mạt’, giải thích: “Không còn cách nào khác, gom không đủ tiền, Bắc Sinh không ra khỏi nhà lao được…”
Tề thị nghe được lời này, quát lên như sấm, ngọn lửa tức giận lan sang Lã giáo dụ, “Cũng là chuyện tốt ông làm! Cái gì mà Chu Bắc Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611929/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.