Một ngày kia, Chu lão lên tinh thần buôn bán. Mặt trời mùa đông ngả về phía Tây, sát hai bên đường, mùi cơm canh đã mơ hồ phiêu đãng tới đây, Tống chưởng quỹ bắt đầu dọn hàng, Chu lão đứng sau quầy gảy bàn tính, tính toán tiền lãi một ngày.
Cuối cùng ông thu dọn sổ sách, cất bạc vụn vào trong hà bao. Sau đó ông quơ quơ hà bao trong tay—thật sự không có bao nhiêu sức nặng, ông nhịn không được thở dài một hơi.
Tống chưởng quỹ trầm mặc đi đến trước mặt ông. Chu lão cha miễn cưỡng cười cười với ông, nói: “Lão ca về nhà trước đi, để ta dọn nốt hàng cho.” Chu gia và Tống chưởng quỹ quen biết nhiều năm, hai bên tình nghĩa sâu nặng, Chu lão nhỏ hơn Tống chưởng quỹ mấy tuổi, thường ngày thường thành khẩn gọi ông là huynh, Tống chưởng quỹ mấy năm trước hết sức lo sợ từ chối, gần đây đã thành thói quen—Ông và Chu gia quan hệ thân mật, Chu gia gặp phải biến cố lớn, ông cũng hiểu được, những ngày qua âm thầm làm nhiều hơn vài phần.
Chu lão không đợi Tống chưởng quỹ mở miệng, mình đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội vàng thò tay vào hà bao, móc ra một ít bạc vụn đưa cho Tống chưởng quỹ, “Lão ca, đây là tiền công tháng giêng,” ông xấu hổ, “Đáng lẽ ra tháng giêng phải trả nhiều hơn hai phần tiền lãi, hết lần này tới lần khác lão Chu gia không trả được, lại còn khất nợ tiền công lão ca, quả thực là…”
Ông không nói nổi nữa, bàn tay giơ lên giữa không khí, bạc chưa bị lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611926/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.