Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mờ mờ.
Lã thị nhẹ nhàng bò dậy từ trong chăn, trong ánh sáng mờ ảo mặc quần áo. Chu Bắc Sinh bị tiếng động làm tỉnh, mơ hồ mở mắt ra nhìn nàng, hỏi: “Dậy sớm vậy? Ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
“Không được,” Lã thị lắc đầu nói, “Đến giờ làm bữa sáng rồi, lát nữa mọi người muốn ăn sớm, ra cửa làm việc.”
Chu Bắc Sinh dần tỉnh ngủ, nghe vậy đau lòng, “Nàng vất vả rồi, sang năm ta nói với cha mẹ, để nàng theo ta về huyện thành,” hắn thấp giọng bảo đảm, “Trong nhà nhiều chuyện phức tạp… Ta cũng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy nàng…”
Lã thị cười ngọt ngào, thân mật đáp: “Dạ.”
Đông rét lạnh, hơi nước biến thành sương mù, Lã thị múc nước lấy gạo, nhóm lửa nấu cháo.
Nhà nông yêu cầu bữa sáng đơn giản, chỉ cần nấu hỗn loạn, chuẩn bị một hai món đơn giản, yêu cầu chính là phải nóng, có thể ăn no bụng, nếu như làm quá ngon, sẽ không nhận được tán dương, ngược lại còn bị phê bình lãng phí.
Chuyện này không giống với thói quen sinh hoạt lúc trước của mình, ở trong nhà này gần một tháng, không có thói quen còn rất nhiều. Lúc trước mỗi lần gặp phải chuyện khó, nàng sẽ đi hỏi Đường Hà, Đường Hà luôn luôn kiên nhẫn, Lã thị cảm thấy nàng là người dễ tiếp cận nhất trong nhà này.
Chẳng qua Lã thị không nghĩ tới, khi Đường Hà bóc đi lớp sắc thái ôn hòa trên mặt, lại lộ ra sự bén nhọn như vậy.
Nhà bếp ấm áp, Lã thị mặt không đổi, cúi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611913/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.