Chu Bắc Sinh lấy từ trong thư phòng vài cuốn sách, trước mặt hắn, Đường Hà lại học thuộc lòng một lần nữa.
Đường Hà năng lực nhớ rất tốt, đọc một quyển sách thời gian lâu chỉ mơ hồ nhớ được, nhưng lập tức đọc lại luôn lúc đó thì có thể nói trôi chảy, vì vậy yêu cầu của Chu Bắc Sinh không làm khó được nàng. Đường Hà chọn trong đống sách một quyển tiểu thuyết ít thấy, ít chữ mà nội sinh động chí quái, biểu diễn trí nhớ được rèn dũa qua nhiều lần thi cử cho Chu Bắc Sinh.
Chu Bắc Sinh sắc mặt càng thêm xanh đen.
Lễ mừng năm mới tháng giêng, người người hưởng lạc bừa bãi, chỉ có hắn vì phủ thử gần ngay trước mắt, cho nên trước sau như một ngủ trễ dậy sớm khổ luyện. Hai lần trước thất bại, trong lòng hắn lưu lại bóng ma, cuộc thi mùa xuân lần này hắn không dám nói mình nắm chắc trong tay. Hôm nay ông nội hỏi thăm, trên mặt tha thiết hi vọng, hắn cũng không thể để người thất vọng, chuyện này làm hắn cực kỳ phiền muộn trong lòng.
Thuở nhỏ mọi người nói hắn có thiên phú, tiên sinh cũng khen hắn nhiều lần. Chẳng qua hắn chỉ xuất sắc so với đồng môn mà thôi. Ngày thường hắn không rõ điểm này, nhưng kinh nghiệm sau hai lần phủ thử, tự nhiên sẽ hiểu ý tứ ‘nhân ngoại hữu nhân’.
Chính là Tam tẩu mình, nếu như sinh ra là thân nam nhi, trí nhớ tốt như vậy, đọc thi thư, người bên cạnh lại chả khen một tiếng ‘có thiên phú’ sao?
Chu Bắc Sinh chậm rãi ngồi vào một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611901/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.