Nữ nhân trở về nhà mẹ đẻ, đối với nhà chồng hình tượng bây giờ chênh lệch quá xa.
Nhiều năm qua cực khổ mệt nhọc, coi như cuộc sống càng ngày càng khá giả, nhưng trong sinh hoạt vẫn có liên tiếp khổ sở. Từ thị ở nhà mẹ đẻ vừa bộc phát xong, giống như giọt nước tràn ly, không ngừng hồi tưởng lại ủy khuất mấy năm nay. Bà nghĩ đến làm con dâu, canh năm phải dậy sớm nấu cơm cho cha mẹ chồng, nghĩ đến nam nhân ra cửa bán hàng rong, một mình mình nữ nhân mưa sa trong ruộng gặt gấp, nghĩ đến nhi tử lớn như vậy mà không thân thiết cùng mình, nghĩ đến lão phụ mẫu đã qua đời, có lẽ ngay từ lúc xuất giá sẽ phải như vậy rồi. Bà nghĩ thầm, sinh ra làm nữ nhân chính là phải chịu khổ, quá khổ đi!
Chu Đông Sinh ở đằng trước đánh xe, mẹ hắn ngồi phía sau xe, nức nở đứt quãng, mỗi lần hắn nghe mẹ khóc một tiếng, lưng của hắn cứng đờ cả lại.
Chu Đông Sinh thở dài, đánh xe trâu dừng lại dưới gốc cây, chân tay vụng về móc khăn của mình cho mẹ lau nước mắt, “Mẹ, người đùng khóc, sưng hết mắt lên rồi.”
Khăn tay Từ thị sớm đã bị nước mắt làm ướt đẫm, bà nhận lấy khăn tay nhi tử, lau đi khóe mắt.
Chu Đông Sinh móc ống trúc trong bao vải đưa tới, “Mẹ, người uống chút nước đi.”
Từ thị khóc xong rồi, hoàn hồn, mình ở trước mặt nhi tử khóc hồi lâu, có chút ngượng ngùng, hai tay chà chà mặt, trả lại khăn cho nhi tử, nhận lấy ống trúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-sau-khi-xuyen-qua/1611868/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.