Võ Đại Hổ đối với những ý tưởng kỳ quặc của Tống Thanh Hàn thì chỉ có thể dở khóc dở cười mà không nói gì, mặc cho cậu bày trò, thậm chí còn chủ động làm quân sư, chọn ra trong quân doanh ra mấy vị tướng lĩnh thích hợp để dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu.
Lúc đầu, các tướng lĩnh ấy nghe Tống Thanh Hàn nhờ cậy còn tưởng là muốn tìm thầy cho Nguyên Văn Hiên nên chẳng nghĩ nhiều đã lập tức gật đầu đồng ý. Với tuổi của Nguyên Văn Hiên giờ mới học võ thì có hơi trễ, nhưng bên cạnh đó là xương cốt đã định hình nên cũng không sợ va chạm làm Tống Thanh Hàn hay Võ Đại Hổ đau lòng.
Kết quả, khi họ đến chỗ của Võ Đại Hổ, được Tống Thanh Hàn dẫn vào phòng của Tiểu Thạch Đầu và Văn Hiên, mới phát hiện suy đoán của mình sai quá sai.
Tống Thanh Hàn nghiêm túc chỉ thẳng ngón tay vào Tiểu Thạch Đầu:
"Chính là nó. Thầy không cần nương tay, thế nào tốt cho nó thì cứ vậy mà dạy."
Tiểu Thạch Đầu trừng mắt nhìn Tống Thanh Hàn, lại ngước lên ngó gã đại hán thô kệch trước mặt. Không biết có phải tưởng rằng mình sắp bị bán đi hay không, bỗng bặm môi, oa một tiếng khóc lớn.
Cậu còn chưa kịp phản ứng, gã đại hán kia đã đỏ mặt, vội vàng bước lên dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thạch Đầu, thấy nhóc vừa khóc vừa nấc thì ánh mắt nhìn nhóc cũng mềm nhũn, giọng nói nhẹ hẳn đi:
"Đứa trẻ còn nhỏ thế này học võ làm gì... ít nhất cũng đợi đến khi nó chạy nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690836/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.