Khi không tô son điểm phấn đậm, Gia Nghi trông lại có mấy phần giống với Tống Thanh Hàn. Thế nên khi Võ Đại Hổ nhìn kỹ, trong mắt hắn vụt qua một tia thất vọng, nét mặt cũng bất giác trầm xuống.
Chẳng lẽ hắn đang nhớ Tống Thanh Hàn đến mức sinh ảo giác rồi sao? Giữa ban ngày ban mặt mà lại nhận nhầm một sinh nam khác thành Tống Thanh Hàn – với hắn, đó là một sai lầm không thể dung thứ.
Những người khác thấy sắc mặt Võ Đại Hổ không mấy dễ nhìn, cứ tưởng hắn chưa quen với nghi thức mừng chiến thắng vừa rồi, liền vội vàng vây quanh, đưa hắn tiến về khu chính của yến tiệc.
Nói là tiệc mừng nhưng thực ra lại rất đơn sơ. Giữa sân dựng một đống lửa lớn, xung quanh có bàn ghế kê ngay ngắn, phía trên đặt mấy đĩa hoa quả và điểm tâm đã để khá lâu. Có lẽ để tạo cảm giác tươi mới, người phụ trách còn rưới thêm nước lên hoa quả, khiến chúng trông xanh mướt, mọng nước.
Nhưng ở chiến trường, có được hoa quả để ăn đã là tốt lắm rồi, chẳng ai để tâm chuyện chúng có tươi hay không. Người tính tình hào sảng thì cứ thế bốc lên ăn, người kỹ tính hơn thì lấy khăn tay lau qua rồi mới thong thả bỏ vào miệng.
Võ Đại Hổ vẫn chẳng có tâm trạng ăn uống, bởi toàn bộ tâm trí hắn còn vương lại ở khoảnh khắc thoáng thấy Tống Thanh Hàn vừa nãy.
Dù trận này họ đã thắng, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể vui vẻ trở về nhà. Chiến tranh vốn không có hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690766/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.