Nghe xong lời của Tống Thanh Hàn, Tô Tam không lên tiếng. Bởi y biết Tống Thanh Hàn nói không sai. Nếu nơi này thất thủ, dù bọn họ có rút lui cũng không trụ được bao lâu. Kinh thành có thể vững như thành đồng, nhưng điều đó thì liên quan gì tới bọn họ?
Thấy Tô Tam đang ngẩn ra, Tống Thanh Hàn vỗ nhẹ lên vai y, khẽ liếc xuống chân phải của y rồi nói nhỏ:
"Gần khỏi rồi đó, đây chẳng phải là điềm lành sao?"
Nói xong, Tống Thanh Hàn cũng không đợi Tô Tam kịp phản ứng, liền quay người rời đi. Cậu còn rất nhiều việc phải làm. Nếu có thể chữa khỏi cho đám thương binh ở khu quân y, thì chẳng phải sẽ lại có thêm một phần nhân lực sao?
Những người này tuy không thể ra chiến trường, nhưng vẫn có nhiều việc họ có thể làm. Kinh nghiệm của họ lại dày dặn, hơn nữa đã từng bước qua cửa tử, tâm tính ắt hẳn cũng khác biệt.
Vừa nghĩ, Tống Thanh Hàn vừa khẽ gật đầu chào Thư Lạc xuất hiện bên vệ đường. Thấy y thần sắc hoảng hốt, cậu liền cau mày hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Thư Lạc nuốt khan một ngụm, đảo mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng:
"Đại tướng quân... đại tướng quân bị thương rồi."
Tống Thanh Hàn nghe vậy tim chợt siết lại. Thấy thần sắc y bất an đến vậy, cậu biết chuyện này tuyệt đối không nhỏ, liền trầm giọng hỏi:
"Bị thương nặng sao? Bị ở chỗ nào?"
Thư Lạc giơ tay làm động tác minh họa, nhưng nhận ra nhất thời khó mà diễn tả rõ, đành nắm lấy tay Tống Thanh Hàn kéo vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690760/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.