Mục Hãn Mặc nghẹn lời, bởi đã nói đến mức này, rõ ràng Tống Thanh Hàn không phải kẻ ngu ngốc, nên...
Hắn mím chặt môi thành một đường thẳng, giọng trầm thấp:
"Ta tùy tiện tìm một kẻ khác ra chịu tội thay chẳng phải là xong sao?"
"Tùy tiện?" - Tống Thanh Hàn như nghe thấy trò cười lớn nhất thiên hạ, liếc hắn một cái đầy mỉa mai:
"Giờ ngươi lại coi Tuần phủ là kẻ ngốc chắc? Tín vật trong tay ngươi, đâu phải ai cũng tùy tiện có được? Đến lúc truy ra, ta vốn không tội cũng hóa thành có tội thôi."
Thấy cậu phản bác đâu ra đấy không một kẽ hở, vai Mục Hãn Mặc hơi trùng xuống, giọng nói lộ ra chút bất đắc dĩ.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Dù sao hắn cũng không giải quyết nổi chuyện này, đành để Tống Thanh Hàn lo liệu. Dù gì nhìn dáng vẻ chắc chắn của cậu, e là đã sớm có đối sách, chỉ chờ hắn mở miệng hỏi mà thôi.
Tống Thanh Hàn khẽ cười, nhướng mày:
"Kỹ thuật vượt ngục của ngươi thế nào?"
Mục Hãn Mặc lập tức cau mày, trầm giọng:
"Ngươi thật sự định tống ta vào đại lao? Ngươi có biết trong tối có bao nhiêu kẻ đang rình rập ta không?"
Tống Thanh Hàn chậm rãi đáp:
"Chắc là không nhiều đâu, bằng không ngươi cũng chẳng thể ngang nhiên ra vào phủ ta, còn có thời gian đi vu oan cho người khác, thậm chí đích thân tới phủ Tuần phủ cơ mà."
Lời này khiến Mục Hãn Mặc nghẹn họng, chỉ có thể nhìn chằm chằm cậu với sắc mặt âm trầm.
Nếu không phải võ công cao cường, bản lĩnh thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690730/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.