Thư Lạc dường như không ngờ Tống Thanh Hàn lại báo giá nhanh như vậy, trong lòng hoảng lên, luống cuống s* s**ng một hồi trên người, lắp bắp nói:
"Vậy, vậy thì báo giá thuốc cao da chó* gia truyền của nhà ta đi, ta dùng cũng... thấy rất hiệu quả..."
* 狗皮膏药 (gǒupí gāoyào) - cao da chó là một loại thuốc cao trong y học cổ truyền, nhưng trong văn nói thường dùng để châm chọc, ám chỉ thứ gì đó được thổi phồng, khoe khoang là "gia truyền" nhưng thực chất chẳng đáng giá bao nhiêu. Trong mắt hắc y nhân rõ ràng thoáng qua một tia cạn lời, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng bước về phía đài cao. Dù sao thì bất kể bọn họ báo ra cái gì, cuối cùng người phải chịu trách nhiệm vẫn là chính bọn họ. Thấy hắc y nhân kia đứng lùi về hàng cuối, Tống Thanh Hàn bất giác dâng lên một ý nghĩ muốn gọi hắn quay lại, nhưng cuối cùng vẫn cố nén xuống. Dù sao... cũng nên thử một lần, không phải sao? Nếu đến chút tự tin ấy cũng không có, vậy thì bao năm hành y của cậu chẳng khác gì uổng phí. Hơn nữa, trong một vòng đấu giá mà gần như toàn trường đấu đều tham gia ra giá, thì thứ mà cậu đưa ra được chọn trúng, xác suất vốn đã gần như bằng không, lại càng không có gì phải lo lắng. Thư Lạc có vẻ thoải mái hơn nhiều, thấy cậu mặt mày ngưng trọng, bèn lén lút ghé sát lại, thấp giọng hỏi: "Ngươi báo ra cái gì vậy?" Nói xong còn liếc trên dưới Tống Thanh Hàn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690702/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.