Tống Thanh Hàn cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Vậy nếu đem công lao này đẩy cho người khác thì sao?"
Lần này bị người của Thái y viện để ý tới, nguyên nhân chính là do cậu có tham gia vào chuyện ở thôn Thanh Âm, nên mới bị cho là người lập công lớn. Nhưng nếu nói rõ rằng bản thân cậu không góp công sức gì, liệu có thể khiến Thái y viện thôi chú ý tới không?
Không ngờ La Hải Vận lại dứt khoát lắc đầu, thở dài:
"Ta đã nói rõ với rằng ngươi chỉ đi theo xem một hai lượt mà thôi, nhưng bọn họ nhất quyết không tin. Còn nói nếu đúng là do Nguyên Văn Hiên giải quyết, vậy thì cả hai người đều phải được đưa vào Thái y viện, dù sao hiện tại họ vẫn đang thiếu người. Còn ta thì bị họ cố ý làm ngơ, rõ ràng là biết mà vẫn giả vờ không biết."
Đến lúc này, Tống Thanh Hàn mới thực sự hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cau mày nói:
"Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ ta thật sự phải bị đưa vào cái Thái y viện ấy sao?"
La Hải Vận trầm ngâm giây lát, dường như đã có tính toán từ trước, chỉ là khó mở lời mà thôi.
"Thật ra cũng không phải không có cách... chỉ là..."
Tống Thanh Hàn nhướng mày, dứt khoát nói:
"Chỉ là cái gì? Cứ nói đi, ta sẽ cân nhắc kỹ."
Câu nói ấy như một liều thuốc trợ lực, La Hải Vận lấy lại tinh thần, tiếp lời
"Chỉ là cách này có phần mạo hiểm. Đó là chủ động xin đi biên cương hỗ trợ cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4690693/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.