Tống Thanh Hàn đi phía trước, quay đầu liếc nhìn La Hải Vận đang đứng ngơ ngác tại chỗ, nhướng mày hỏi:
"Thế nào? Hối hận rồi sao?"
La Hải Vận giật mình hồi thần lại, vội vàng đuổi theo, liên tục lắc đầu phủ nhận:
"Không, nhận thua thì nhận thua, có thể làm trợ thủ cho người đã chữa khỏi bệnh đậu mùa, với ta mà nói cũng là một cái phúc, sao có thể nói là hối hận? Chỉ là, thật sự không ngờ... Ngươi vừa rồi có nhắc đến Thi đại phu của Hồi Xuân Đường, ta vốn biết đến người ấy, một người có thể khiến ông ta tâm phục khẩu phục chịu làm trợ thủ, ta cứ ngỡ nhất định là một ông lão tuổi xế chiều, ai ngờ lại trẻ đến thế..."
Hắn nói đến một nửa thì như sực nhớ ra điều gì, nghiêm túc nói tiếp:
"Nhưng Tống đại phu, sao ngươi lại không nhận thưởng của triều đình? May mà bệ hạ độ lượng, không truy cứu, nếu không thì, thứ lỗi ta nói thẳng, e là ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."
Lời này vừa dứt, người ngẩn ra lại biến thành Tống Thanh Hàn, cậu cau mày nói:
"Ta khi nào thì không nhận thưởng của triều đình? Không đúng, phải nói là, triều đình khi nào thì ban thưởng cho ta? Sao ta lại chẳng biết gì?"
Nói tới đây, cậu ngừng lại một chút, trong đầu thoáng hiện lại lời Thi đại phu từng nói, khẽ lẩm bẩm:
"Tuy Thi đại phu có nói là người của triều đình sẽ tới tìm ta, nhưng lâu như vậy rồi, ta hoàn toàn chưa từng gặp qua ai cả..."
La Hải Vận nghe vậy, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685729/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.