Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Không rõ Vương Triều Viên đã từng đến xem cửa tiệm này chưa, nhưng nhìn dáng vẻ hớn hở trước đó của hắn, tám phần là chưa xem qua rồi.
Nếu để hắn biết cửa tiệm mình lấy được chỉ là một "củ khoai nóng tay" thế này, e là niềm vui chiến thắng của hắn cũng phải vơi đi phân nửa.
Suy cho cùng, thắng thua vốn khó nói. Bề ngoài nhìn thì giống như đối phương đã thua mất một cửa tiệm, nhưng biết đâu lại là cố ý tống khứ gánh nặng cho nhẹ vai. Thậm chí, nếu nghĩ sâu hơn, thì ngay cả vụ cá cược này cũng chưa chắc không phải do người kia cố tình giăng bẫy.
Hai người im lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng Võ Đại Hổ chủ động mở lời:
"Đã như vậy, chi bằng thử một phen?"
Tống Thanh Hàn "Ừ" một tiếng, quay sang Hoa Liên hỏi:
"Vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, vì chuyện buôn bán trước kia nên chưa chắc sẽ có người dám ăn đồ ngươi nấu. Dù vậy, ngươi vẫn muốn thử chứ?"
Hoa Liên thoáng do dự, dè dặt nói:
"Nếu như cứ thua lỗ mãi thì..."
"Chuyện đó không cần ngươi lo." - Tống Thanh Hàn cắt lời y, khẽ cười:
"Chẳng có chuyện làm ăn nào thua lỗ mãi cả, chỉ là lúc đầu sẽ vất vả một chút thôi. Chỉ xem ngươi có chịu được cái khổ ấy hay không."
Quả nhiên, sau khi nghe không phải "thua lỗ" mà là "cực khổ", ánh mắt Hoa Liên lập tức sáng lên, chắc chắn gật đầu:
"Tiểu nô nguyện ý! Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685727/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.