Tống Thanh Hàn tuy không rõ vì sao Võ Đại Hổ lại đổi ý, nhưng việc hắn nhận ra quy luật dòng người cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu. Đã đặt tên cửa tiệm là "Kỳ Môn Dị Bảo", vậy thì thời gian mở cửa cũng nên kỳ quái một chút mới hợp với phong cách, nghĩ vậy nên cậu dứt khoát gật đầu:
"Được! Mai ta làm cái bảng, viết giờ mở cửa rồi treo dưới biển hiệu!"
Võ Đại Hổ nhớ tới tấm biển đầy màu sắc do Tống Thanh Hàn vẽ, khóe môi nhịn không được cong lên đầy sủng nịch nói:
"Được, để ta làm cho."
Sau khi về nhà, Võ Đại Hổ vào bếp nấu cơm, còn Tống Thanh Hàn thì tranh thủ thu dọn mớ lát chanh đã phơi khô ngoài sân.
Cậu lấy một cái bát, bỏ vào hai lát chanh khô, thêm hai thìa đường trắng rồi rót nước ấm vào. Đợi đến khi đường tan hết, cậu đưa bát lên miệng, nhấp một ngụm.
Cậu lấy một chiếc bát, cho vào hai lát chanh, rồi thêm hai muỗng đường trắng, rót nước ấm vào, đợi đường tan hết mới đưa lên môi nhấp thử một ngụm.
Do muỗng đường hơi nhỏ nên vị ngọt không át được vị chua của chanh, nhưng mức độ chua ấy vẫn nằm trong phạm vi cậu có thể chấp nhận được, thế nên cậu ngửa cổ uống cạn cả bát nước chanh trong một hơi.
Võ Đại Hổ vốn không thích vị chua, vừa ngửi thấy mùi chanh đã nhíu mày theo bản năng, định từ chối.
Ai ngờ Tống Thanh Hàn lại cứng rắn khác thường, trực tiếp nhét bát vào tay hắn, đợi hắn uống xong cả bát nước chanh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685676/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.