Võ Đại Hổ có phần bất đắc dĩ, nghĩ ngợi chốc lát rồi chậm rãi nói:
"Cây tiêu sau núi còn xa hơn cả chỗ có thì là."
Người biết tiêu và thì là đều ăn được thì không ít, nhưng biết chính xác vị trí mọc của hai thứ này, e rằng ngoài hắn với Tống Thanh Hàn ra thì chẳng còn ai nữa.
Quả nhiên, sau khi nghe hắn nói vậy, Tống Thanh Hàn liền không chút do dự mở cửa. Vốn định nhào vào lòng hắn, nhưng khi thấy người bị hắn kéo theo trong tay thì sững lại, nghi hoặc hỏi:
"Người này là ai vậy?"
Người nọ như muốn khóc đến nơi, khổ sở kêu lên:
"Tống đại phu, ta là hàng xóm của Vân Vân mà!"
Tống Thanh Hàn khó hiểu gãi đầu, vẻ mặt đầy mờ mịt:
"Ta đâu có quen ai tên là Vân Vân đâu?"
Võ Đại Hổ lập tức siết chặt tay, giật phắt tấm màn che đầu người kia xuống, trầm giọng quát:
"Nói rõ ràng! Muộn thế này còn mò tới tìm Tiểu Hàn là có chuyện gì?"
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, cả Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn đều khựng lại.
Võ Đại Hổ ngẩn ra là vì không ngờ trên mặt đối phương lại nổi đầy nốt mẩn đỏ, nhìn mà phát hoảng, còn Tống Thanh Hàn thì cuối cùng cũng nhớ ra "Vân Vân" trong miệng người kia là ai rồi.
Người kia ai oán r*n r*:
"Tống đại phu, ngài định bỏ rơi bọn ta thật sao? Bệnh của Vân Vân khó lắm mới thấy có chuyển biến, ngài không thể bỏ dở nửa chừng thế này được."
Tống Thanh Hàn hoàn hồn, khẽ ho một tiếng ra hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685661/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.