Lai Phúc nghe vậy thì bật cười:
"Ngươi từng làm ăn buôn bán bao giờ chưa? Nói đến mặc cả, đương nhiên là người trong giới làm ăn như ta đây giỏi nhất rồi."
Ân lão Tam cười gật đầu lia lịa, bất ngờ bắt đầu nịnh nọt:
"Đó là điều đương nhiên. Sao ta có thể so với ngài được? Có điều hôm nay phải đi bao nhiêu chỗ như vậy, mà huynh đệ Đại Hổ lại chẳng giỏi ăn nói, chẳng lẽ bắt ngài phải lên tiếng suốt? Thế thì mệt quá. Ta đã nhận làm việc cho các ngài, đương nhiên phải tận tâm tận lực hoàn thành công việc rồi. Lát nữa ngài cứ đứng một bên chỉ đạo, chuyện mệt người như mở miệng nói năng ấy, cứ giao cho ta."
Vừa nói, y vừa vỗ vỗ lên ngực mình hai cái, trông hệt như một chú gà trống vênh váo kiêu căng.
Tuy biết lời này chẳng mấy thành thật, nhưng Lai Phúc nghe xong vẫn không nhịn được bật cười, sảng khoái gật đầu:
"Được! Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!"
Võ Đại Hổ đứng bên lặng lẽ nhìn cảnh đó, bỗng dưng hiểu ra vì sao một kẻ như Ân lão Tam, không có võ công, không có bản lĩnh, lại có thể lăn lộn trong giới hạ cửu lưu mà sống khỏe như rồng như hổ, thậm chí còn có chút tiếng tăm.
Đúng là đời người, sống được hay không cũng nhờ cái miệng cả.
May mà giờ hắn đã đoán ra mục đích của Ân lão Tam, nên cũng không còn e ngại y giở trò sau lưng nữa. Bằng không, dù không giết y, hắn cũng sẽ bỏ mặc lại nơi hoang dã, cho y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685654/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.