Thấy vẻ mặt hai người không giống giả vờ, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lát, tuy không lập tức đồng ý nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ giọng nói:
"Đợi Lai Phúc quay về rồi để Đại Hổ quyết định đi. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin phép về trước."
Lai Phúc đích thân đưa cậu về tận nhà. Vừa bước qua cửa, Tống Thanh Hàn đã cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đại Hổ? Ngươi đang ở đâu vậy?"
Cậu cất tiếng gọi, đảo mắt tìm quanh sân, nhưng chẳng thấy bóng dáng Võ Đại Hổ đâu cả.
Lạ thật, người bị thương như hắn có thể đi đâu được chứ? Nếu nói là ra ngoài đón mình, thì dọc đường cũng không hề gặp qua.
Ngay lúc Tống Thanh Hàn đang định ra cửa tìm, một con gấu đen to tướng đột nhiên lao thẳng từ ngoài vào.
"Á!"
Tống Thanh Hàn hét toáng lên, lùi ngay vào sát tường. Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện con gấu ấy đã chết, còn thân hình Võ Đại Hổ thấp thoáng phía sau.
Không ngờ cậu lại về nhanh như vậy, Võ Đại Hổ đành gãi đầu cười gượng, giải thích:
"Lúc nãy nghe Lai Phúc nói chuyện con gấu, ta liền nghĩ thử vận may xem xác nó có còn không. Không ngờ nó vẫn còn treo nguyên trên cây, nên ta lấy dây mây trói lại đem về. Yên tâm, vết thương không sao cả."
Vừa nói, hắn vừa vạch áo, để lộ lớp gạc trắng toát trên ngực như để chứng minh bản thân không làm rách vết thương.
Sắc mặt Tống Thanh Hàn trầm xuống, vốn muốn nghiêm giọng mắng cho một trận, nhưng nghĩ lại chuyện cũng đã rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685639/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.