Không ngờ người kia chẳng thèm mặc cả, chỉ khoát tay rồi quay về tiếp tục làm việc, miệng nói:
"Mười lăm lượng bạc là giá thấp nhất rồi, thấp hơn thì không bán!"
Thấy hắn tỏ thái độ như vậy, Tống Thanh Hàn cũng nổi giận, kéo tay Võ Đại Hổ xoay người bỏ đi, tức tối nói:
"Không thèm mua chỗ hắn nữa. Ta không tin chỗ khác cũng chặt chém như vậy!"
Võ Đại Hổ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật:
"Gần đây chỉ có mỗi tiệm mộc này thôi."
Tống Thanh Hàn khựng lại, sắc mặt có phần khó coi:
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Nghĩ đến chuyện quay lại tìm người kia, cậu thấy thật không cam tâm.
Võ Đại Hổ trầm ngâm một lát, rồi nói:
"Cũng không hẳn là không có cách khác. Thật ra... ta biết làm giường."
Tống Thanh Hàn nghe vậy, mắt sáng rỡ, vỗ tay nói:
"Vậy ngươi tự làm đi. Cần gì phải nhờ người ta, vừa đắt lại vừa khó thương lượng."
Làm giường tốn thời gian và công sức, mấy ngày liền không thể làm việc khác, có thể ảnh hưởng đến kế sinh nhai, bởi vậy trước giờ Võ Đại Hổ vẫn chưa nhắc tới. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu một cái giường sáu thước rộng mà đã tốn đến mười lăm lượng bạc, thì thà hắn giữ lấy số tiền đó để lo cuộc sống, còn bản thân thì tạm gác việc khác lại mà làm lấy một cái giường.
Nghĩ thế, Võ Đại Hổ gật đầu:
"Vậy thì chúng ta đi mua dụng cụ về, tự làm. Dù sao phía sau núi còn nhiều gỗ du."
Tống Thanh Hàn hào hứng gật đầu liên tục, ngưỡng mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685607/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.