Võ Đại Hổ không dẫn Tống Thanh Hàn lên núi, vì thế tốc độ săn bắn của hắn nhanh hơn nhiều.
Trước khi Tống Thanh Hàn tỉnh dậy, hắn đã săn được một con hoẵng* rừng.
* 狍子 (páozi) chỉ loài hoẵng – một loài động vật hoang dã thuộc họ hươu, thân hình nhỏ, không có gạc, lông nâu đỏ, nhanh nhẹn và nhút nhát. Con hoẵng ấy nặng chừng năm cân, đủ cho hai người ăn một thời gian dài. Hắn cắt lấy phần thịt mềm ngon nhất, dùng que tre xâu lại, đặt lên lửa nướng. Chờ thịt gần chín, hắn rắc một chút gừng thái sợi và hành hoa lên, thấy mùi thơm của hoẵng rừng được hai thứ gia vị này khơi dậy đến tận cùng, hắn hài lòng gật đầu. Tống Thanh Hàn theo hương thơm tỉnh dậy, vừa hay gặp Võ Đại Hổ đang bước vào. Võ Đại Hổ liếc thấy đôi môi cậu, không hiểu sao lại có chút chột dạ, khẽ ho một tiếng, đưa bát thịt nướng ra, tỏ vẻ bình tĩnh: "Thịt chín rồi." Dù trước đó Tống Thanh Hàn đã ăn mật ong, nhưng hậu quả của việc ăn đồ ngọt quá nhiều là khiến người ta cực kỳ thèm vị cay mặn. Thế nên vừa thấy xiên thịt thơm phức xuất hiện trước mắt, cậu liền không chờ nổi mà cầm lấy, nhét luôn vào miệng. Thấy cậu nhìn sang mình, Võ Đại Hổ vội cũng cầm một xiên lên, chậm rãi ăn theo. Tống Thanh Hàn rất đói, nên chẳng hề để ý đến chuyện mình đã ăn hết năm xiên rồi mà Võ Đại Hổ vẫn chưa ăn xong nổi một xiên. Phải đến khi xiên thứ mười trôi xuống bụng, cậu mới thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685604/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.