Sự thật chứng minh, Võ Đại Hổ không hề có thói quen ngáy khi ngủ, chỉ là hình như ngủ rất nông. Mỗi lần Tống Thanh Hàn tỉnh dậy đi vệ sinh đều bắt gặp hắn mở to đôi mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm, khiến cậu giật mình phát hoảng.
Sáng hôm sau, Tống Thanh Hàn bị đói đến mức tỉnh dậy.
Không biết là vì do trong bụng còn có thêm một bé con, hay là vì mấy bữa nay đều ăn toàn đồ ăn đạm bạc không có chút dầu mỡ nào hôm qua chẳng có chút dầu mỡ nào, mà giờ cậu cực kỳ đói.
Trong lòng cũng muốn bảo Võ Đại Hổ nấu món gì ngon hơn chút, nhưng vừa nhìn quanh nhà một vòng liền biết yêu cầu đó thật sự hơi khó cho hắn rồi.
Tống Thanh Hàn ăn xong cái bánh bao Võ Đại Hổ mới hấp còn nóng hổi, liền nghi ngờ hỏi:
"Ngươi không ăn gì sao?"
Võ Đại Hổ hơi khựng lại, né tránh ánh mắt cậu, đáp chậm rãi:
"Ta ăn rồi."
Hai người gần như là cùng nhau thức dậy, bánh bao là cậu tận mắt thấy hắn hấp chín, sao có thể ăn rồi được?
Tống Thanh Hàn có phần bực bội. Cậu cũng là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo, tất nhiên hiểu rõ cái nghèo đáng sợ đến mức nào.
Võ Đại Hổ thấy vẻ mặt cậu khác lạ, tưởng cậu trách mình lén ăn trước, trong lòng vừa áy náy vừa lúng túng nhưng chuyện này lại khó mở lời giải thích, đành cúi đầu không nói, cõng giỏ trúc lên lưng, chuẩn bị ra ngoài.
"Ngươi định đi đâu đó?"
Tống Thanh Hàn thấy hắn muốn bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-dien-vien-hanh-phuc-cua-tieu-tay-y/4685592/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.