Chương trước
Chương sau
Chương 423,
Lưu thị hỏi Tử Tình: “Cần bao nhiêu bạc? Còn hỏi có vốn riêng hay không, ta hỏi ngươi trước, ngươi có bao nhiêu bạc vốn riêng?"
Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Tiền bạc nhà ta, đều là của Tình nhi, không có vốn riêng hay vốn chung như vừa nói."
Lưu thị nghe xong trợn mắt lườm Tử Tình một cái, nói: "Hóa ra ngươi là tới dò xét xem chúng ta có bao nhiêu bạc vốn riêng? Thiếu chút nữa bị ngươi moi ra rồi, ta có bao nhiêu bạc vốn riêng, ngay cả Đại ca ngươi cũng không biết."
"Bạc vốn riêng của ta nhiều nhất, chỗ bạc từ nhà mẹ đẻ, đều là vốn riêng của ta, ta đã nói trước với tướng công rồi. Bây giờ, bạc vốn riêng trong tay ta còn nhiều hơn vốn chung, tỷ tỷ mau nghĩ biện pháp, để cho ta quăng bạc ra ngoài, tốt nhất là có thể giống như thủy tinh, vậy ta cũng thật kiếm được gấp bội."
Tử Tình khinh bỉ lườm nàng một cái, nói: "Nếu có chuyện tốt như vậy, ta còn không sớm thành đại tài chủ rồi, còn chờ hôm nay? Bạc của ngươi, có thể cân nhắc mua chút ruộng đất và cửa hàng, vừa bớt lo vừa bớt việc, còn bớt cho bạc trong tay ngươi mốc meo."
Tử Vũ nhìn Tử Tình một cái, như có vài phần tủi thân, chẳng qua, Tử Tình không để ý lắm, nàng hiện tại đối với việc kiếm tiền như thế nào thật đúng là không có nhiều hứng thú lắm, tiền hoa hồng xưởng thủy tinh cộng thêm thuyền vận của Lâm Khang Bình, thu nhập một năm của Tử Tình thật đúng là không ít, đạo lý cây to đón gió Tử Tình vẫn là hiểu được.
Cơ mà, Tử Tình cũng là nghĩ tới một chuyện khác, nói với Trần thị: "Nhị tẩu, nhà mẹ đẻ ngươi bọn họ rốt cuộc có ý nghĩ mở một cái Phong Di cư ở Kinh Thành hay không?"
"Hẳn là không có, trái lại nghe nói, bọn họ muốn đi Xương Châu mở một cái, chúng ta cũng mới đến Kinh Thành, còn nói không chính xác khi nào thì trở về đâu?" Trần thị cười nói.
"Nếu như thế, ngươi mở luôn một Phong Di cư ngay tại Kinh Thành, bớt cho Đại tẩu các nàng không có việc gì làm, làm mới không bằng làm quen, tốt xấu gì tiệm cơm là ngươi đã từng làm qua. Vừa vặn còn có thể giúp Nhị ca và Tam đệ bán chút tác phẩm thư pháp và tác phẩm điêu khắc." Tử Tình nói.
"Mở quán cơm ngay tại Kinh Thành này?" Trần thị hỏi, nàng không phải không nghĩ tới vấn đề này, chỉ là, nàng lo lắng Tử Lộc không đồng ý nàng xuất đầu lộ diện, dù sao. Tình huống trong nhà bây giờ cùng với hồi mới thành thân, có cách biệt như trời với vực.
"Mở quán cơm tốt mà. Ta cũng từng nghĩ ở Kinh Thành mở một quán ăn hương vị quê nhà, mỗi lần cùng đồng nghiệp tụ hội, đều là đi quán ăn Phương Bắc. Lúc đó đã nghĩ, nếu Phong Di cư cũng mở một cái ở Kinh Thành thì tốt rồi. Nhị tẩu, cứ quyết định như vậy nhé, nhà mẹ đẻ Nhị tẩu đã không làm, thì do Nhị tẩu dẫn đầu làm nên. Tốt nhất cũng có thể hưng thịnh giống như ở phủ An Châu." Tử Hỉ nói.
"Đó là có mấy thực đơn Đại muội muội cho, còn có mấy chủ ý hay Đại muội muội cho, có thể không hưng thịnh sao? Chẳng qua là. Kinh Thành này, thật đúng là khó mà nói, chờ tướng công ta trở về, lại thương lượng đi." Trần thị nói.
Thẩm thị nghe xong nói: "Tiểu Tam cũng không ở đây, vẫn là chờ đông đủ người lại thương nghị đi."
Thẩm thị biết Dương thị cũng là người không thể làm chủ, sợ nàng khó xử, liền nói ra.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần cùng nhau. Nói đến những chuyện ở quê nhà đã hơn một năm này, Tử Phúc chủ yếu là quan tâm bệnh tình của Hạ Ngọc cùng với sức khỏe của Hà thị, nghe nói Tiểu Văn định vào tháng năm mới thành thân. Tử Phúc còn thở dài: "Đáng tiếc xa quá, bằng không, vẫn có thể trở về giúp nàng chống đỡ mặt mũi một chút. Thôn kia của nàng, chú trọng những cái này nhất. Mà chúng ta lại đều không thể đi, thân thể Nhị cô cũng không biết có thể chống đỡ nổi hay không?"
Lời này, Thẩm thị có chút không thích nghe, lườm Tử Phúc một cái, nói: "Xa xôi như vậy còn muốn trở về chống đỡ mặt mũi cho Nhị cô ngươi, làm sao Thẩm gia chúng ta có việc, cũng không nghe thấy ngươi nói muốn đi chống đỡ mặt mũi?"
"Nương. Ta chỉ là thuận miệng nói thế, Thẩm gia nếu có việc gì, ta chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn rồi." Tử Phúc vội nói.
Mọi người nghe xong đều ha ha mà cười, Tử Tình có chút hoài nghi Thẩm thị có phải đến thời kỳ mãn kinh hay không, nàng trước kia, cũng không mẫn cảm như vậy.
Bởi vì ngày mai Thư Duệ còn muốn vào học. Thẩm thị dặn mọi người giải tán sớm, Tử Tình mới biết được, Tử Vũ cũng là vừa chuyển qua, trước kia nàng cùng Dương thị, Trần thị vẫn ở nhà Tử Hỉ, Lưu thị là ở tại Quan nha. Nhà này là chuyển vào trước Tết, lễ mừng năm mới là mọi người ở cùng một chỗ, bởi vì trong nhà bên này đều chỉ dẫn theo một nha hoàn đi qua, một căn nhà lớn như vậy, không có mấy đứa hạ nhân, cũng không thu dọn xong nổi. Lại nói , ít người, ở cũng sợ hãi đó.
Bởi vậy, biết Thẩm thị và Tăng Thụy Tường bọn họ muốn đến, mấy người Lưu thị đi tới chỗ người môi giới vài lần, chọn người nhiều lần, có người gác cổng, phu xe, gã sai vặt, bà tử làm việc nặng, trù nương, nha hoàn lớn nhỏ…, trên cơ bản mỗi nhà đều mua mười mấy người, lúc này mới ổn định cuộc sống riêng của mỗi nhà.
Tử Tình và Lâm Khang Bình sau khi về nhà, đi đến viện của Thư Duệ trước, giúp hắn thu thập đồ cần dùng vào học, mấy đứa nhỏ bày tỏ, bọn họ không đồng ý mỗi người ở một chỗ, vẫn là mấy huynh đệ cùng ở chung. Bởi vì phòng ở quá lớn, bọn họ sợ hãi.
Tử Tình vừa nghĩ, đúng là toàn là đứa nhỏ, cũng không cần thiết tách ra sớm như vậy, liền đồng ý bọn họ đến ở sương phòng của chủ viện mình. Bằng không, ngần này phỏng ở, sưởi ấm mùa đông thật đúng là một phiền toái.
Cuối cùng cũng thu xếp xong xuôi, trước khi ngủ, Tử Tình còn đang tính toán, nhà mình ít nhất phải mua năm sáu nha hoàn, hai bà tử, một người phòng châm tuyến, vừa tính toán, than thở với Lâm Khang Bình, một hồi, liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Hỉ đi lại tìm Thư Duệ, đưa sổ sách và ngân phiếu đến, Tử Tình chỉ đành phải nước mắt rưng rưng tiễn bước Thư Duệ, người làm mẫu thân này, lúc nào đối với con mình cũng là canh cánh trong lòng.
Sau bữa điểm tâm, Lâm Khang Bình mang theo Tiểu Mạch đi cửa hàng tuần tra, dặn dò Tử Tình, hắn còn muốn ra khỏi thành đi hai thôn trang một chuyến, trở về, đại khái phải giờ Dậu.
Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình mang theo mấy đứa nhỏ đi thỉnh an Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, vừa vặn cũng đi thăm Tử Vũ một chút, hai tỷ cũng là một năm không nói chuyện tử tế rồi.
Lúc Tử Tình đi vào, mấy người Lưu thị đã ở đó, thấy Tử Tình cười nói: "Mấy người chúng ta còn đang đánh cuộc đó, xem ngươi lúc nào có thể tới đây, không nghĩ tới hôm nay ngươi đến còn không muộn."
"Tiền đặt cược là cái gì?" Tử Tình hỏi.
"Còn chưa kịp đặt cược đâu, ngươi đã tới đây rồi." Phó thị nói.
"Khang Bình nhà ngươi ra ngoài rồi?" Thẩm thị hỏi.
Tử Tình gật đầu, Lưu thị nói với Tử Tình: "Đại ca ngươi còn muốn dẫn bọn ngươi đi đâu chơi đó? Ngươi đã nghĩ xong chưa?"
Tử Tình thật đúng là chưa nghĩ ra, nàng là có thể không đi ra ngoài liền cố gắng hết sức không đi ra ngoài, cũng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Lời này, nghe qua có lẽ có chút già mồm cãi láo, dù sao Tử Tình đã là hai mươi bảy rồi, mẫu thân của năm đứa nhỏ, nói một chút cũng không thấy già đó là khen tặng, dù bảo dưỡng tốt thế nào, tiểu cô nương mười mấy tuổi cùng với nữ nhân hơn hai mươi tuổi, khẳng định là không thể so sánh. Bởi vì, thanh xuân, là không thể phục chế.
Tử Tình đang suy nghĩ, Phó thị nói: "Trong thành có cái gì chơi vui, cũng không có hội chùa gì đó, không bằng hãy đi ra ngoài thành, chúng ta cũng đi đạp thanh một chút."
Tử Tình nghe xong cười nói: "Ngươi không nói sớm, tỷ phu ngươi vừa lúc đi thôn trang rồi, nhà ta có một thôn trang, đều là trồng hoa, dùng để làm xà phòng, không bằng dẫn theo ngươi đi, cũng còn thuận tiện."
Phó thị nghe xong nói: "Tỷ phu cũng thật là, sao hôm qua không nói? Ta đâu biết nhà ngươi còn có thôn trang như vậy?"
"Muội muội, đây là ngươi không phải, không bằng, ngươi báo ra chi tiết những sản nghiệp nhà ngươi có trước, về sau, chúng ta muốn làm cái gì trong lòng cũng có tính toán." Lưu thị cười nói.
"Ngươi nghĩ mà đẹp, không phải là có một câu nói, không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương." Tử Tình cười nói.
"Chỉ sợ sản nghiệp của tỷ phu nhiều, chính tỷ tỷ cũng không rõ ràng đi?" Phó thị cười nói.
"Ta còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của các ngươi, nói cái gì thế? Náo nhiệt như vậy?" Tử Phúc đi vào.
"Ép hỏi muội tử ngươi đấy, hỏi nhà nàng có những sản nghiệp gì?" Lưu thị nói.
"Ngươi đến cả chuyện nhà mình cũng không rõ, còn muốn làm rõ chuyện nhà người ta, nhà nàng có sản nghiệp gì, chỉ sợ nàng còn phải về nhà giở sổ sách ấy chứ." Tử Phúc nói.
"Vì sao vậy?" Lưu thị hỏi.
"Thật đần, nhiều quá, ai có thể nhớ được? Bằng mấy cái cửa hàng kia của chúng ta ngươi còn không nhớ hết được đâu." Tử Phúc cười nói.
"Điều này cũng đúng." Lưu thị nghe xong cũng không giận.
Thẩm thị thấy âm thầm gật đầu, muốn nói đến tu dưỡng tính tình gì gì đó, Lưu thị này đúng là hơn Phó thị một chút, tình tình Phó thị quá hiếu thắng rồi.
Một ngày này, rốt cuộc cũng không ra cửa, chủ yếu là Tử Tình không muốn đi ra ngoài lắm, trong thành cũng là dạo phố, ngoài thành nàng là vừa trở về, mọi người cũng là không có bắt buộc. Nhưng là cùng mấy người các nàng chơi vài vòng mạt chược, Tử Tình cũng mới biết được, bọn họ cũng sửa lại thói quen ăn uống theo, cũng là một ngày hai bữa rồi.
Tử Tình hỏi Thẩm thị có thể quen hay chưa, Thẩm thị cười nói: "Bây giờ lại không làm việc, buổi tối ngủ tương đối sớm, ăn nhiều cũng là không tốt, ta thật đúng là cảm thấy hai bữa này không tệ, tựa như chúng ta ở nhà ăn tết nghỉ lễ, có cái gì không thích ứng được? Thật sự đói bụng, không phải là có điểm tâm sao?"
Vấn đề này, Tử Tình còn muốn về nhà thương lượng cùng Lâm Khang Bình và Tiểu Tử, tốt nhất cũng là sửa lại, bằng không, không nhất trí với người khác, ra ngoài làm việc cũng không tiện.
Buổi chiều, Tử Tình ở nhà xem sổ sách Tử Hỉ đưa tới, Tử Hỉ tiến vào, nói Thư Duệ đã tiến vào Văn Sơn thư viện, ở cùng Vĩnh Tùng, cũng không để cho mang theo gã sai vặt.
Nói xong cái này, Tử Tình đột nhiên hỏi Tử Hỉ: "Phó gia và Tần gia thành thông gia, ngươi biết chưa?"
"Biết, nhạc phụ gởi thư nói, Tần gia này là Tri phủ An Châu, cái khác, ta cũng không biết, bên trong còn có nội tình gì ta không biết sao?" Tử Hỉ thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tử Tình, hỏi.
Tử Tình kể chuyện Tần gia, Phó gia, còn có Hạ gia một năm này, Tần gia thăm dò, Phó gia từ lúc mới bắt đầu cảnh giác và phản đối, cùng với chuyện tốt của hai nhà sau này, còn có sự tham lam của Hạ thái thái, Tử Tình đều nhất nhất chuyển cho Tử Hỉ.
Tử Hỉ nghe xong hồi lâu không nói chuyện, hắn tất nhiên là tin được Tử Tình, hơn nữa, vẫn đều cho là, Phó đại nhân coi như một người đứng đắn, Phó phu nhân cũng vậy, không xu lợi giống như Hạ thái thái, bằng không, năm đó cũng sẽ không coi trọng Tử Hỉ.
"Hạ gia còn dễ nói, không dậy nổi bao nhiêu sóng gió, chỉ là Tần gia này, thật thành quan hệ thông gia, chúng ta cũng cách hắn rất xa, chẳng lẽ còn có thể đuổi tới Kinh Thành hay sao? Về phần Tiểu Dực ngươi nói kia, lai lịch của hắn, chỉ sợ là có chút kỳ quái, không chừng thật đúng là không thoát nổi liên quan với Hoàng tộc, bằng không, Tần phu nhân này cũng sẽ không chỉ chú ý đến đồ hắn tặng. Nói thật ra, đến bây giờ ta cũng không phân rõ, hai cái có cái gì khác nhau, trừ phi là nhìn lạc khoản." Tử Hỉ nói.
Tử Tình vừa muốn mở miệng, Lâm Khang Bình đã trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.