Chương trước
Chương sau
Editor: Trạch Mỗ
Thẩm thị nghe xong lời nói của Hạ thái thái, có vài phần không vui, nói: "Việc làm ăn của nữ tế ta đủ lớn rồi, đâu có làm đến? Bạc trên đời là kiếm không hết, ta à, thường nói với mấy đứa nhỏ, làm người tối kị chính là lòng tham, có lòng tham thì sẽ tham lớn, càng không thể vãn hồi, có thể gặp phiền toái rồi. Làm người quan trọng nhất là vui vẻ, mới sống có vài thập niên, đừng đợi đến khi già rồi, mới phát hiện, mình chỉ toàn kiếm tiền, thê tử con cái cũng không chăm sóc cẩn thận, thế mới oan đấy. Hối hận cũng không còn kịp rồi, các ngươi nói có đúng không?"
Tần phu nhân nghe xong cười nói: "Hóa ra tỷ tỷ là oán giận nữ tế lạnh nhạt với nữ nhi, để cho nữ nhi một mình trông phòng. Tử Tình, nghe thấy không, lời nói này, kể lại cho tướng công ngươi, để cho hắn nghe một chút, nhạc mẫu có ý kiến rồi, bạc này, vẫn là để lại cho người khác kiếm đi thôi."
Tần phu nhân vừa nói đùa, tất cả mọi người nhìn Tử Tình cười, xấu hổ của Hạ thái thái cũng biến mất rồi, nhưng là Tử Tình bị trêu ghẹo mặt đỏ chót, vội mượn cớ chạy ra ngoài. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, lại cứ chui vào trong lòng Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình, hỏi: "Không đụng vào chỗ nào chứ? Bao nhiêu tuổi rồi? Đi còn nôn nôn nóng nóng như vậy, làm sao làm cho người ta yên tâm?"
Mấy người Tần phu nhân ở trong phòng nghe thấy được, cười nói: "Thật đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Khang Bình, vừa rồi nhạc mẫu ngươi còn oán giận ngươi lạnh nhạt với Tử Tình, vừa khéo ngươi đã tới rồi."
Lâm Khang Bình nghe xong đứng ở cửa cười nói: "Hơn nửa năm này đúng là như thế, sau này sẽ không."
Thẩm thị cười nói với Lâm Khang Bình: "Ngươi tin à? Đây là mấy người các nàng không có việc gì lấy ngươi ra chọc ghẹo đấy. Lát nữa mời thêm mấy ly rượu đi."
"Tuy là trêu ghẹo, cũng là lời nói thật, khó được Tình nhi của chúng ta không trách tội. Mấy vị phu nhân thái thái chơi vui vẻ. Cơm trưa còn phải một lát nữa mới xong." Lâm Khang Bình nói xong rồi lui xuống.
Tần phu nhân nói với Thẩm thị: "Nữ tế này nhà người thật sự là không tệ, việc bên ngoài làm lớn như vậy, khó được là tính tình còn tốt như vậy, đối với Tử Tình cũng là không thể chê."
"Lời này của phu nhân thật đúng là nói chính xác rồi. Ngay cả nhi tử ta trở về cũng thường nói, chưa từng thấy tỷ phu hắn đối xử không tốt với Tử Tình." Hạ thái thái cười nói.
Thẩm thị nghe xong chỉ cười không nói, mấy người đang nói đùa. Tử Tình cùng Tiểu Phấn đã dọn xong cơm rồi, ăn cơm xong, Tần phu nhân bưng ly trà trong tay, cười hỏi: "Đến vài lần, nhưng lại chưa từng xem qua nhà Tử Tình tử tế, ta nhìn bố cục nhà cửa không giống địa phương, mà giống như là viện tử Phương Bắc. Có thể dẫn ta đi tham quan một chút hay không?"
Tử Tình nghe xong, chỉ đành phải đứng dậy cười nói: "Việc này có cái gì không được? Chỉ cần phu nhân có hứng. Chỉ là năm gian nhà giữa kèm theo nhà kề cùng sương phòng, cũng không có gì đặc biệt."
Tần phu nhân cũng đứng lên theo, Tây phòng bên này Tần phu nhân đã xem qua, gian đầu tiên của Đông phòng là thư phòng. Tiếp theo là phòng khách, Tần phu nhân ở thư phòng, nhìn lướt qua tác phẩm thư pháp trên tường, khen vài câu, liền đi thong thả đến giá sách trước mặt, giá sách là mấy đứa Thư Duệ thường dùng, đám sách bên trên cũng chỉ là sách thường dùng. Trạch Mỗ - diendanlequydon.com
Tần phu nhân nhìn lướt một cái, lúc đang muốn rời đi, cũng không biết thấy cái gì. Muốn thò tay ra lấy, Phó phu nhân tiến vào hỏi: "Phu nhân, thư phòng có cái gì đáng xem, dù sao cũng là chút sách đám nam nhân dùng. Muốn ta nói, phu nhân muốn tham quan nhà Tử Tình, còn không bằng mùa xuân đến. Toàn bộ trong vườn, rực rỡ gấm hoa, trong phòng có cái gì đáng xem? Không bằng, chúng ta lại chơi tiếp vài vòng, khó được hôm nay người đầy đủ hết."
Tần phu nhân chỉ đành phải thu tay, cười nói: "Không được rồi, hôm nay cũng có chút mệt mỏi, ngày khác đi. Chúng ta cũng nên thức thời một chút, Nhà Tử Tình hôm nay đang bận rộn đấy, khó khăn lắm Khang Bình mới ở nhà."
Tử Tình đang vùi đầu thu dọn đồ trên bàn học, nghe xong ngẩng đầu cười nói: "Phu nhân muốn mau về nhà chứ gì, cũng đừng lấy chúng ta ra trêu ghẹo."
Tần phu nhân vừa nói vừa đi ra ngoài, Tử Tình cũng bỏ lại việc trong tay đi theo ra ngoài, Tiểu Lục nghe nói khách nhân muốn đi, vội đi gọi mấy người Lâm Hưng khiêng đồ đã chuẩn bị trước lên xe mỗi nhà.
Tiễn bước khách nhân, Thẩm thị hỏi Tử Tình: "Tần phu nhân đã đi những đâu?"
"Chỉ ở thư phòng xem một lát, Phó phu nhân đã đi qua rồi, ta cũng không biết nàng muốn làm gì? Nhà ta cũng không có tàng bảo đồ gì cũng không có bí tịch võ lâm gì, nàng muốn nhìn, để cho nàng nhìn, bằng không, cứ nhớ tới cũng không tốt, còn phải lúc nào cũng tới đây." Tử Tình cười nói.
Thẩm thị lắc đầu, cười rồi đi.
Lâm Khang Bình nghe nói Tần phu nhân đứng trước giá sách một hồi, bèn cũng đến trước giá sách đi quanh một vòng, chỉ là chút sách thường dùng, cũng không nhìn ra cái gì không giống, Tử Tình cười nói: "Chúng ta cũng không có bản đơn lẻ cũng không có bản tốt nhất, nàng muốn nhìn cái gì còn không bằng để cho nàng nhìn một lần cho đủ, bớt nhớ thương chúng ta mãi."
Lâm Khang Bình nghe xong hỏi: "Hôm nay còn nói những gì?"
Tử Tình suy nghĩ một chút, liền tả lại lời nói của mấy vị phu nhân thái thái vừa một lần, Lâm Khang Bình nghe xong cười nói: "Phó phu nhân là đang giúp ngươi đấy. Chẳng qua, nàng cũng là có tính toán của mình. Hạ thái thái kia, chúng ta cũng không cần quản, bất kể chúng ta muốn làm cái gì, cũng không kết phường với bọn họ. Tần phu nhân quá nửa là muốn thăm dò quan hệ của chúng ta với Văn gia, người trong quan trường, đối với những thứ đó mẫn cảm nhất. Bất kể thế nào, có Đại ca và Tiểu tứ, nàng cũng sẽ không trở mặt với chúng ta."
Tử Tình nghe xong cười nói: "Ta đoán cũng là vậy, dứt khoát thoải mái để cho nàng xem đủ."
Hai vợ chồng nói đùa một hồi, Lâm Khang Bình vẫn đi ra bên ngoài làm việc, Tử Tình mang theo Yên Nhiên cùng Thư Vĩ chơi ở phòng chơi.
Củ sen thu xong rồi, cam và lạp xưởng, chân giò hun khói đều đưa đi Kinh Thành, Lâm Khang Bình cũng nhàn nhã, không có việc gì thường dẫn theo Tử Tình đi Chanh viên bên kia, nhìn xem núi hoang đang tu sửa, hoặc là đi Tuệ sơn nhìn xem các loại cây cối mới trồng, Tử Tình cười nói, coi như là đi hóng gió.
Chợt một ngày, Hạ thái thái mang theo tiểu nữ nhi nàng tới đây, vào cửa cười nói với Tử Tình: "Suốt ngày cứ nhắc đến Tử Tình Tử Tình, vừa vặn tiểu nữ nhi nhà ta đến thăm ta, nói cũng muốn làm quen với Tử Tình một chút, ta nghĩ mọi người tuổi tác đều tầm như nhau, có lẽ còn có nhiều chuyện có thể nói, bèn dẫn đến, Tử Tình sẽ không trách ta chứ?"
Tử Tình cười nói: "Làm sao có thể chứ? Chỉ là ta hàng năm đều ở nhà, cái gì cũng không biết, trái lại đừng chê cười ta là được."
Thẩm thị nghe xong cười nói: "Bàn về tuổi tác, hình như còn lớn hơn Tình nhi nhà ta một chút, suốt ngày nghe ngươi nói đến ba nữ nhi, hôm nay cuối cùng cũng chịu mang theo một đứa ra đây gặp mặt rồi. Hai đứa khác đâu?"
"Đại nữ nhi gả đến Xương Châu, nhà Nhị nữ nhi ở Lâm Thủy, chỉ có nhà Tam nữ nhi này ở An Châu, bởi vậy, hôm nay dẫn theo tới đây, A Đan, đây là Tình tỷ tỷ ngươi, Tử Tình, đây là nữ nhi của ta Hạ Đan." Hạ thái thái giới thiệu.
Hạ Đan đi tới nhún gối hành lễ với Tử Tình, Tử Tình vội hoàn lễ, cười nói: "Cứ gọi ta là Tử Tình đi, như vậy tùy ý hơn."
"Tử Tình, ta thích tính tình sảng khoái này của ngươi, nương ta cùng đệ ta ở nhà cũng khen ngươi không ít, không nghĩ tới ngươi trẻ đẹp như vậy, thật sự, ta cảm thấy ngươi thoạt nhìn còn nhỏ hơn ta đấy, gọi tỷ tỷ, cũng thật không thích hợp." Hạ Đan tiến đến lôi kéo tay Tử Tình, nói.
Tử Tình cảm thấy này tính cách của Hạ Đan này cũng tương đối đơn giản, nhưng chỉ là có chút tự nhiên quen thuộc, Tử Tình thật lòng không thích ứng.
Hạ thái thái nghe xong lời nói của nữ nhi, nói với Thẩm thị: "Đúng vậy, vừa nói cái này, Tử Tình thật đúng là trông trẻ hơn, đâu có giống mẫu thân của năm đứa nhỏ? A Đan nhà ta cũng mới sinh bốn đứa, xem ra, vẫn là An Đan nhà ta lo nhiều việc, cuộc sống trôi qua có tốt hay không, trượng phu có thương yêu hay không, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được."
Thẩm thị nghe xong cười nói: "Hạ thái thái nhìn cũng là trẻ tuổi, nói vậy thông gia lão gia cũng là cực kỳ yêu thương."
"Chúng ta đều là lão bà tử lão đầu tử rồi, đâu còn có cái gì mà yêu thương hay không yêu thương, không so được với mấy người trẻ tuổi bọn họ. Chẳng qua, hôm nay ta đến, thật đúng là có việc tìm Tử Tình thương lượng." Hạ thái thái nói.
"Hả, thông gia thái thái có việc xin cứ nói." Tử Tình đành phải nói, biết rõ Hạ thái thái mở miệng chưa chắc là chuyện gì tốt, Tử Tình cũng chỉ đành phải như thế.
"Là như vậy, ngày ấy ta nghe Tần phu nhân nói, mới biết được Khang Bình nhà ngươi ở Việt Thành làm buôn bán với người Tây Dương, ta nghĩ, mấy năm nay, ngươi vẫn không mở cửa hàng ở An Châu, có lẽ cũng không có ý này, chẳng qua, lời nói của Tần phu nhân, cũng là nhắc nhở ta, Tam nữ tế nhà ta ở nhà vẫn luôn nhàn rỗi, trong nhà cũng có hai cửa hiệu mặt tiền, không bằng, hắn nhận về, mở một cửa hàng hàng ngoại, trực tiếp lấy hàng từ trong tay Khang Bình nhà ngươi, chẳng phải thuận tiện? Dù sao nhà ngươi giao cho ai không phải là giao đây? Ngươi nói đi? Ta vừa rồi thương lượng một chút với nương ngươi, nương ngươi nói phải hỏi qua ý tứ của các ngươi."
Tử Tình nghe xong nói: "Những cái đó ta thật đúng là không hiểu, không bằng thông gia thái thái thương lượng với tướng công nhà ta, cho tới bây giờ ta cũng không hỏi đến việc làm ăn của hắn."
Hạ thái thái nghe xong có chút thất vọng, nói: "Đó cũng phải, không bằng Tử Tình hỏi giúp ta một chút."
Thẩm thị nghĩ, không bằng bảo Lâm Khang Bình tới đây, giáp mặt hỏi một tiếng, ngộ nhỡ Lâm Khang Bình không đồng ý, bớt cho Hạ thái thái oán trách người khác. Cho nên, bèn bảo Tiểu Phấn đi gọi Lâm Khang Bình đến.
Lâm Khang Bình nghe xong lời nói của Hạ thái thái, trầm ngâm một lát, nói: "Nói lý ra, hàng này giao cho ai cũng là giao, chẳng qua là, thuyền của ta vốn là đều là đi Hàng Thành cùng Kinh Thành, nếu Hạ thái thái có thể trực tiếp nhận hàng từ Việt Thành, ta cũng là không có ý kiến, thế nào cũng có thể san ra một ít từ trong tay người khác cho, nhiều thì không có, hàng cho một cửa hàng vẫn là có thể thương lượng, chỉ là, chúng ta vẫn là thanh toán bằng bạc tại chỗ."
Hạ thái thái nghe phải nhận hàng hàng từ Việt Thành, có chút chần chờ, hỏi: "Không thể đưa thẳng đến phủ An Châu ư? Chúng ta bỏ ra phí chuyên chở cũng được."
"Cái này, chúng ta thật đúng là bận không qua nổi, thuyền của chúng ta khá lớn, một thuyền hàng các ngươi cũng ăn không tiêu, mặc dù có thể ăn được, cũng không có đạo lý chỉ giao cho một nhà ngươi, đối tác của chúng ta đều là cố định rồi." Lâm Khang Bình giải thích.
"Cái này, chúng ta phải đi về thương lượng một chút mới quyết định, nữ tế nhà ta, cho tới bây giờ chưa từng làm buôn bán, cũng không biết ý tứ của hắn rốt cuộc là thế nào? Như vậy đi, không bằng, ta làm chủ, mời vợ chồng các ngươi, mọi người ngồi một chỗ, thuận tiện làm quen một chút."
"Cái này cũng không cần, nếu bàn bạc xong muốn làm, bảo hắn tới tìm ta là được, mấy ngày này, ta đều ở nhà." Lâm Khang Bình nói.
Lâm Khang Bình và Tử Tình đều không phải là người thích đến nhà người khác chơi, cứ cảm thấy ở nhà người khác, thế nào cũng không tự tại như ở nhà mình, huống chi, Hạ thái thái trước kia vẫn luôn khinh thường Tử Tình và Lâm Khang Bình, bây giờ muốn cầu cạnh Lâm Khang Bình, bữa cơm này, ăn nổi thì càng không có ý nghĩa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.