Tử Tình từ thôn Kiều về nhà, vừa mới vào viên, Tiểu Phấn đã cười nói: "Chủ tử mới trở về? Gia đã trở về hơn nửa ngày rồi, chủ tử còn không vào cửa nữa, gia cũng sắp đi tìm chủ tử rồi." Tử Tình nghe xong vui mừng chạy thẳng vào nội viện, vừa mới tiến vào cửa trong đã nghe thấy tiếng cười của Yên Nhiên và Thư Vĩ, vào nhà vừa thấy, quả nhiên hai đứa đang chơi đùa cùng Lâm Khang Bình ở trên thảm. "Làm sao mà đi cả ngày?" Lâm Khang Bình thấy Tử Tình vào cửa, đứng lên hỏi. "Thân thể Nhị cô ta không tốt." Tử Tình đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghĩ đến hai đứa nhỏ ở đây, Lâm Khang Bình bế hai đứa nhỏ lên, bảo Thư Vĩ dẫn Yên Nhiên đi tìm nha hoàn. Vừa vặn, Tiểu Phấn bưng tới một chậu nước ấm cho Tử Tình, Lâm Khang Bình tự mình nhận lấy cho Tử Tình, sai nàng dẫn đứa nhỏ rời đi. Tử Tình lúc này mới kể lại một lần chuyện Hạ Ngọc vì sao sinh bệnh, Thu Ngọc náo loạn với Xuân Ngọc như thế nào, cùng với xem thân hôm nay, Lâm Khang Bình dùng khăn mặt lau mặt cho Tử Tình một lượt, Tử Tình vội nhận lấy, tự đi rửa mặt. "Hay là tìm một bà tử khác đi? Thạch bà tử nương bên kia dùng quen rồi, đột nhiên không có, nương cũng là không dễ chịu, mặt khác, hôm nay Lâm An đưa hai nha đầu đến, ta đưa đi cho nương một đứa, trong nhà còn lại một đứa, không bằng, để lại nha đầu này làm chút việc nặng, ngày mai ta đi mua một bà tử." Lâm Khang Bình nói. Đang nói, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường tới đây, cũng là Tiểu Bạch qua nói cho bọn họ Tử Tình đã trở về rồi, liền cùng nhau tới hỏi tình huống của Hạ Ngọc một chút. Tử Tình đành phải kể lại chuyện một lần. "Vẫn là phái Thạch bà tử qua, ở cùng chúng ta mấy năm nay, cũng biết gốc biết rễ rồi, không giống như đột nhiên mua, không biết được phẩm tính, ngộ nhỡ đi qua, Nhị cô ngươi sai bảo không nổi, cũng là tức giận suông. Dù sao chỗ ta cũng không có bao nhiêu việc, hôm nay Khang Bình cũng đưa một tiểu nha đầu qua đây, cũng đủ dùng rồi." Thẩm thị liếc mắt nhìn Tăng Thụy Tường nói. Tăng Thụy Tường nghe xong không phản đối, nói vậy cũng là rất lo lắng cho Hạ Ngọc, lại cường điệu hỏi chút phẩm tính của nữ hài, có thể chịu được khổ cực chịu được vất vả hay không, có dịu ngoan hay không…. Tử Tình cũng nhất nhất trả lời. "Vậy thì ngươi tốn thêm chút tâm tư giúp Nhị cô ngươi đi. Tiểu cô ngươi ấy. Cũng nhiều việc, chỉ sợ cũng không lo tới được. Thạch bà tử cũng phải dặn dò vài câu, thấy một nhà Xuân Ngọc đi qua, nên đuổi đi là phải đuổi đi." Tăng Thụy Tường nói với Tử Tình. "Cha, ta đã biết, ngươi yên tâm đi." Tử Tình trả lời. Ý của Tăng Thụy Tường là lập tức đưa Thạch bà tử đi. Bằng không, dựa vào thân thể của Hạ Ngọc, sắc thuốc cũng là một việc phiền toái, cũng không thể để cho Tiểu Văn theo giúp nàng mỗi ngày không đi làm việc. Thẩm thị nghe xong thở dài, trở về nói là tìm chút vải vóc, trang sức gì đó cho Hạ Ngọc, đính hôn có thể sử dụng được. Hai người vừa đi, Tử Tình mới nhớ tới hỏi Lâm Khang Bình chuyện Việt Thành. Lâm Khang Bình nghe xong nhéo mặt Tử Tình nói: "Ta còn tưởng rằng việc nhà chúng ta không quan trọng bằng việc nhà người ta chứ? Ngươi vào cửa bắt đầu chính là chuyện của Nhị cô ngươi, lúc này cuối cùng cũng nhớ tới ta." Thì ra là, mấy quan lại ở Việt Thành kia đúng là tìm Lâm Khang Bình rút khỏi cổ phần, nói là trước kia không biết thân phận của Lâm Khang Bình. Có nhiều mạo phạm. Không chỉ như thế, còn hỏi Lâm Khang Bình muốn mua kho hàng bến tàu hay không. Lâm Khang Bình không biết trong hồ lô của đối phương muốn làm cái gì, nào dám nhận mua kho hàng, còn khuyên mãi đối phương không cần rút khỏi cổ phần đâu, lo lắng sau khi mình đi sẽ gây khó khăn cho việc làm ăn của mình. "Mà ta nhìn ra được, mấy người kia không giống như là giả, nhất là Tri phủ Việt Thành kia, trong những người đó chức quan của hắn lớn nhất, hắn ra sức kiên trì. Người khác nào dám xen vào cái gì? Hình như là người nào nói chuyện giúp chúng ta, hơn nữa, quyền thế người này hẳn là không thấp, bằng không, Tri phủ Việt Thành kia cũng không trở nên sợ hãi như thế, hơn nữa, còn muốn trả lại tiền hoa hồng trước kia cho chúng ta, ta không muốn, nói là để lại kết giao bằng hữu. Ngộ nhỡ sau này Việt Thành có vấn đề. Cũng tiện để cho bọn họ bao che một chút." Lâm Khang Bình nói xong từ trên bàn trang điểm lấy đến một cái hộp. Nói: "Đây là tiền lãi mấy tháng này, ta nghĩ. Thu hồi lại tiền vốn trước, tiền lãi sau đó ta còn muốn mua mấy chiếc thuyền lớn." Tử Tình nhận hộp hỏi: "Nhưng là, chúng ta cũng không tìm người, làm sao có thể có người nói chuyện giúp chúng ta? Việc này, trừ bỏ bản thân chúng ta, cũng không có người ngoài biết mà?" "Tiểu Tứ biết, ta đã gửi thư hỏi hắn, ta cảm thấy không giống hắn ra tay, quả thật là hắn mà nói, hắn hẳn là nói cho chúng ta một tiếng. Trái lại ta cảm thấy Tri phủ phu nhân kia có chút khả nghi, nàng ta thăm hỏi nương ta, cũng không có lý do đến nhà chúng ta, nhưng lại ở lại nhà chúng ta ăn cơm, ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngày ấy, nàng có cái gì khả nghi? Nàng hỏi ngươi những cái gì?" Tử Tình ngẫm nghĩ, cũng chỉ nhớ được nàng cảm thấy hứng thú với mấy món đồ sứ trên kệ bác cổ, chỉ hỏi lai lịch của mấy món đồ sứ này. "Cái này đúng rồi, hẳn là có quan hệ đến nàng, bằng không, đang êm đẹp, một Tri phủ phu nhân, làm sao có thể hết lần này đến lần khác chạy đến nhà chúng ta, nghiên cứu đồ đạc nhà chúng ta? Mấy món đồ sứ kia, là nhà Tiểu Dực đưa tới, là Quan diêu thượng đẳng, bên ngoài thông thường không nhìn ra, nói vậy, nàng là người biết hàng." Lâm Khang Bình nói. "Nhưng là, chẳng lẽ nàng là thân thích với Tri phủ Việt Thành? Thay bọn họ tới để dò đường?" Tử Tình hỏi. "Những mối quan hệ quan trường này rắc rối phức tạp, sao chúng ta có thể biết người ta là quan hệ gì? Chỉ là, nếu như lời nàng nói, chẳng lẽ là thiếu gia ra mặt cho chúng ta?" Lâm Khang Bình nghĩ tới mấy đứa nhỏ kia, Văn Tinh Vực dù sao cũng lớn hơn một chút, về nhà kể lại cho phụ thân hắn chuyện Lâm Khang Bình đi Việt Thành, cũng là có khả năng. Tử Tình vừa nghe Văn Tam, cũng không phải không có khả năng, nhưng là, nàng làm sao cũng không nhớ ra, mình ở trước mặt mấy đứa nhỏ này đã nói cái gì. "Nếu không phải là thiếu gia, vậy cũng có có thể là Tiểu Dực." Lâm Khang Bình lại bồi thêm một câu. "Không thể chứ? Ta thường không đàm luận chuyện của chúng trước mặt những đứa nhỏ này, chỉ là mang theo mấy đứa bọn họ đi chơi, lại nói, Tiểu Dực còn nhỏ như vậy, việc này hắn có thể nghe hiểu được sao? Một đứa nhỏ, nói chuyện có ai nghe?" Lâm Khang Bình thấy Tử Tình lo lắng, liền xoa đầu Tử Tình nói: "Quên đi, cần phải biết chung quy chúng ta sẽ biết được, hiện tại nói những cái này đều là suy đoán, nhưng là Tri phủ phu nhân kia, ngươi về sau để ý một chút, đừng để cho nàng hỏi thăm hết được nội tình của chúng ta. Ta lo lắng nàng như Hạ thái thái, tính toan tính thiệt hơn quá mạnh mẽ, hơn nữa, nàng cao minh hơn Hạ thái thái, nương ta cũng không phải là đối thủ của nàng." Tử Tình nghe xong có chút rối rắm, giao thiệp cùng với những phu nhân nhà quan này thật đúng là phiền toái, Lâm Khang Bình nhìn biểu cảm của Tử Tình, ôm nàng vào trong ngực, cười nói: "Không có việc gì lớn, nhìn ngươi lo lắng này, đến cả bạc cũng không đếm, ta vẫn là lần đầu tiên thấy ngươi như vậy." Tử Tình ôm thắt lưng Lâm Khang Bình, tựa vào trước ngực hắn, làm buôn bán này quá thuận lợi cũng lo lắng, không thuận lợi cũng lo lắng, nào có tiêu diêu tự tại như trước kia lúc làm buôn bán nhỏ? Lâm Khang Bình thấy Tử Tình giống như con mèo nhỏ ỷ lại ở trong lòng hắn, ngực tê rần, một phát bế ngang lên, trực tiếp lên giường. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Tử Tình mấy ngày nay thần kinh vẫn luôn khẩn trương, thậm chí đi ngủ cũng không ngủ ngon, hơn nữa hôm nay bôn ba một ngày, bởi vậy lúc này, Lâm Khang Bình vừa trở về, hai người lăn qua lăn lại một lần, Tử Tình đã tiến ngay vào mộng đẹp rồi. Tử Tình tỉnh lại, trời đã tối đen, nghe thấy bên ngoài tiếng Lâm Khang Bình và mấy đứa Thư Ngạn ở trên kháng cách vách thấp giọng nói chuyện, thế mới biết, bọn họ đã ăn xong cơm chiều, vội mặc quần áo đứng lên, hỏi: "Bà ngoại ngươi bọn họ đâu?" "Cũng ăn cơm xong đi rồi." Thư Ngọc trả lời. Tử Tình giận Lâm Khang Bình không gọi nàng dậy, Lâm Khang Bình lại phân phó nha hoàn đưa đồ ăn lên, nói với Tử Tình: "Vừa nhìn ngươi là biết mấy ngày nay là không có ngủ ngon, ăn cơm xong, lại ngủ thêm một giấc tử tế nữa, yên tâm, ta không đi, chúng ta cũng không có đại sự gì." "Đã biết, chúng ta có việc, cũng có ngươi chống đỡ. Nhưng là chỗ Nhị cô ta, ta còn phải giúp nàng cưới nàng dâu vào cửa, ta cũng coi như hoàn thành một việc công đức lớn, về sau, cũng có thể bớt lo hơn một chút rồi." Tử Tình nói. Đúng vậy, từ năm đó Hạ Ngọc bệnh nặng, Tử Tình bắt đầu xây phòng cho Hạ Ngọc, gần hai mươi năm rồi, Hạ Ngọc dường như đã trở thành trách nhiệm của Tử Tình, lão gia tử và Điền thị cũng là nhìn ra điều này, mới buông xuống trọng trách Hạ Ngọc. Chỉ mong lần này Tử Tình không có nhìn nhầm. Ăn cơm xong, Tử Tình kiểm tra một chút bài tập của mấy đứa Thư Ngạn, lại chơi một hồi cùng mấy đứa nhỏ ở phòng chơi, mới đuổi bọn họ về phòng riêng ngủ. Nói thật ra, Tử Tình thà rằng giúp mình là Văn Tam, cũng không muốn là Tiểu Dực, Văn Tam dù sao có mấy năm nay giao tình ở đó, quan trọng nhất là, trong lòng Văn Tam đã buông nàng xuống rồi, chỉ là một bằng hữu thuần túy thời niên thiếu, cho nên, phần hữu nghị này mới càng trân quý. Nhưng Tiểu Dực, Tử Tình còn không biết lai lịch của hắn, càng quan trọng hơn là, Tử Tình lo lắng Tiểu Dực là nhi tử của người Lâm Khang Bình cứu kia, đến nay, Tử Tình còn không biết hắn họ gì. Tử Tình ở trong lòng Lâm Khang Bình không ngủ được, lại không dám nhích tới nhích lui, rất là dày vò, Lâm Khang Bình vuốt mặt Tử Tình, nén giọng cười nói: "Xem ra, vẫn là phải vận động một trận, ngươi mới có thể thành thành thật thật mà ngủ." "Trong lòng người ta đang rầu rĩ, ngươi vẫn còn có tâm tư. Ngươi nói, Tiểu Dực có giống nhi tử của người ngươi cứu kia hay không?" Tử Tình vẫn là nói ra nghi vấn trong lòng. Lâm Khang Bình nghe xong sửng sốt, hỏi: "Làm sao ngươi lại nghĩ như vậy? Nhưng là, hai người này thoạt nhìn giống nhau sao? Ngươi vừa nói cái này, ta cũng là cảm thấy có vài phần tương tự, nhưng rốt cuộc là chỗ nào tương tự, nhất thời ta cũng không nói lên được." Hai người lúc thì nói ánh mắt, lúc thì nói cái mũi, một lúc còn nói miệng, cuối cùng, ai cũng không có kết luận, Lâm Khang Bình nói: "Thực ra ngũ quan cũng không cảm thấy giống nhiều, chính là cỗ thần thái kia, sự đề phòng và xa cách đối với người xa lạ, những cái đó đều rất giống. Chẳng qua nói lại, công tử nhà giàu đều có vị đạo đó không khác nhiều lắm." Tử Tình nghe xong nhéo bắp thịt trên lưng Lâm Khang Bình một cái, nói: "Những cái này không phải là vô nghĩa sao? Nói có khác gì không nói." Cuối cùng, vẫn là Lâm Khang Bình dỗ dành Tử Tình. Ngày hôm sau, Tử Tình cùng Thu Ngọc đi Thanh Nguyên miếu một chuyến, hợp bát tự cho Tiểu Văn, sư phụ trong miếu nói là nhân duyên tốt, Thu Ngọc nghe xong bái tạ, lại cầu ngày tốt đặt lễ đính hôn, nói là vào ngày hai mươi sáu tháng mười, hai người lại vội vàng đưa tin cho Hạ Ngọc, lần này, Tử Tình còn cầm cho người tên Thủy Hoa kia mấy mảnh vài bông hoa mịn, bằng không, ngày đặt lễ đính hôn cũng không có một thân xiêm y tốt. Hạ Ngọc nghe xong những cái này, tinh thần tốt lên rất nhiều, dặn Tiểu Văn đi theo Tử Tình đi vào thành An Châu mua một bộ vòng tay bạc, chuẩn bị làm lễ đính hôn cho nhà gái. Lúc Tử Tình đang muốn ra cửa đưa vải vóc cho Thủy Hoa, không nghĩ tới vợ chồng Âu Dương vào cửa rồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]