Chương trước
Chương sau
"Đại cháu ngoại trai, việc của nương ngươi, ngươi nên nói rõ ràng, lúc trước, cũng là lập khế ước, nương ngươi cũng chỉ có một nhi tử là ngươi, ngươi cũng không thể làm cái thứ heo chó không bằng kia, ngay cả mẹ ruột mình cũng không cần." Đại đệ đệ của Điền thị nói trước tiên, hai vị di nương bà bà ở một bên chỉ biết gạt lệ.
"Hai vị cậu, hai vị di nương, các ngươi yên tâm đi. Chẳng qua là, bây giờ cũng không phải lúc nói tới những thứ này. Di nương và cậu cũng lớn tuổi rồi, không bằng đi về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì chúng ta sẽ báo cho các vị trưởng bối biết. Còn có, chuyện hôm nay, mong rằng các vị trưởng bối giữ trong lòng, dù sao không phải là chuyện vẻ vang gì."
"Đây là tất nhiên. Chúng ta hiểu được nặng nhẹ." Mấy vị trưởng bối gật đầu đáp ứng, dù sao Điền thị cũng là thiếu một mạng người, cũng không phải là chuyện sáng sủa gì. Nói xong, bốn người bọn họ lại đi thăm Điền thị, dặn Điền thị vài câu.
Vốn là Tăng Thụy Khánh để cho Khang Bình sắp xếp xe đưa người, nhưng bọn họ đều từ chối, cách cũng không xa, nói sẽ không thêm phiền, tiểu Điền thị cũng không về nhà, phỏng chừng lão gia tử cũng không sống qua đêm nay, dứt khoát đi theo Đại Điền thị trở về ở một đêm.
Lão bà cô vốn muốn ở lại, Tăng Thụy Khánh vẫn là bảo nàng đi về trước, lo lắng nàng không chịu nổi tràng diện này, nói: "Đại cô, nên gặp cũng gặp rồi, nên nói cũng đã nói, lão nhân gia ngươi tuổi cũng lớn rồi, cơ thể lại không tốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao có thể gánh nổi?" Được nữ nhi nàng đồng ý, cưỡng ép nàng trở về.
Tăng thị ngồi ở trước giường, lôi kéo tay lão gia tử, khóc nói: "Ngay cả ngươi cũng muốn rời ta trước, đời này của ta cũng không có hi vọng gì rồi, dù sao không lâu nữa mọi người sẽ gặp mặt, ta cũng sẽ không ở lại tiễn ngươi một đoạn đường, ngươi yên tâm. Nhi tử tôn tử này của ngươi đều là có tiền đồ, gặp cha mẹ cũng có cái ăn nói, không giống ta, cả đời này. Cái gì cũng không để lại."
Lại là một dòng nước mắt trong suốt từ khoé mắt lão gia tử chảy ra, "Đại tỷ, không cần nói như vậy. Nếu không có ngươi, ta cũng không thể có Thụy Tường, Tăng gia cũng không có phần vinh quang này, ta gặp cha mẹ, nói cho cha mẹ, Đại tỷ mưu tính cho ta được một nhi tử tốt."
"Ngươi đã thực sự nghĩ như vậy, đây là một việc làm đúng duy nhất trong đời Đại tỷ. Đáng tiếc, ta có lỗi với Tiểu Tuệ, ngươi gặp được nàng, thay ta nhận lỗi, nói không bao lâu sau. Ta sẽ tự mình đi tìm nàng nhận sai." Tăng thị khóc nói, lôi kéo tay lão gia tử không nỡ rời đi.
Vẫn là lão gia tử nhắm hai mắt lại, không nhìn nàng nữa, Tăng thị mới bước một bước quay đầu ba lần ra đi.
Lúc này, vợ chồng Xuân Ngọc khóc tiến lên, lão gia tử nghỉ ngơi một hồi lâu, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Nhị Mao nếu có thể giữ một cái mạng, liền làm cho hắn thay đổi tử tế. Về sau, ta đi rồi, không cho ngươi lại làm phiền một nhà nhị ca ngươi, cuộc sống nhà nào tự nhà nấy lo, ngươi cũng nên học dựa vào chính ngươi, bằng không. Ai cũng không cứu được ngươi."
Xuân Ngọc nghe xong hu hu khóc lớn, bị Tăng Thụy Khánh đen mặt xách ra ngoài, hai nhà Hạ Ngọc và Thu Ngọc trước mắt, lão gia tử nhìn bọn họ nói: "Hai nhà các ngươi cha không lo, cha biết cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt, là hưởng ánh sáng của Nhị ca ngươi. Sau này, bất luận Nhị ca ngươi làm như thế nào, các ngươi đều không cần có hận. Còn có, Thu Ngọc, ngươi ở gần nương ngươi hơn, sau này, nương ngươi kia, chỉ sợ ngươi phải để tâm nhiều hơn rồi."
Đây cũng là việc cuối cùng lão gia tử suy tính cho Điền thị, hắn cũng biết Điền thị đi theo Tăng Thụy Khánh chưa hẳn đã sống tốt, nhưng là, nếu hắn không nói ra thân thế của Tăng Thụy Tường, sau khi hắn đi rồi, Điền thị nhất định sẽ không ngừng tìm Tăng Thụy Tường gây phiền toái, đến lúc đó đỉnh đầu bị cái mũ đại hiếu ép xuống, Tăng Thụy Tường muốn từ chối cũng không có cách nào từ chối. Còn không bằng nói ra như vậy, mọi người nhận rõ thân phận của nhau, hắn cũng có thể không có vướng bận mà rời đi.
Hạ Ngọc và Thu Ngọc cũng đều quỳ gối đáp ứng, lão gia tử lại lôi kéo Mộc Mộc cùng Tiểu Văn dặn vài câu, phải đọc sách thật tốt, phải tiến tới.
Tăng Thụy Khánh thấp giọng hỏi Thu Ngọc quần áo đã chuẩn bị xong chưa, Thu Ngọc gật gật đầu, khóc nói: "Mùa thu năm nay thấy cha không tốt, ta liền bắt đầu chuẩn bị, vụng trộm đặt ở học đường bên kia, vốn tưởng là vội vàng, vẫn là không qua được, hu hu. . ."
Tử Tình thế mới biết, quần áo liệm này là do nữ nhi chuẩn bị.
Tăng Thụy Khánh nghe xong phái vợ chồng Thu Ngọc tự mình đi lấy.
Tử Tình thấy Tăng Thụy Khánh sắp xếp tất cả đâu vào đấy, Tăng Thụy Tường chỉ lo đắm chìm trong đau thương của mình, mình quả thật không giúp được gì, cũng có chút mệt mỏi, bèn dẫn theo Tử Vũ về nhà trước. Hai người trải qua mệt mỏi cả buổi, cũng không có ham muốn nói chuyện, đều tự đi nghỉ ngơi.
Nhưng là, Tử Tình nằm ở trên giường cũng là trằn trọc không yên, nghĩ đến Tiểu Tuệ đáng thương kia, nàng là trêu ai chọc ai, tự dưng bị người cường bạo, còn không thể lộ ra, chỉ vì đối phương là đệ đệ ruột của ân nhân biểu tẩu, ai có thể lường trước đối phương là một người không dám đảm đương như thế. Vốn đã rời xa hết thảy, trời cao chiếu cố nàng một đứa nhỏ, còn chưa kịp vui sướng, nhưng tất cả lại trở lại lúc ban đầu. Vốn tưởng rằng mình tìm được chỗ dựa, Tiêu lão gia tử cũng có ý tốt, lại không dự đoán được phúc họa vốn là gắn liền nhau, dù có muôn vàn không nỡ hết sức mong đợi sinh ra nhi tử, cuối cùng vẫn là hương tiêu ngọc vẫn, buông tay thế gian, chỉ có lưu lại một mảnh thổn thức.
Đầu giờ tý, Lâm Khang Bình về nhà thay quần áo, nói là lão gia tử không tốt, đến bón nước cũng không vào, chỉ sợ ngay đêm nay cũng không qua được.
Tử Tình nghe xong đành phải đứng lên, gọi Tử Vũ, đi theo Lâm Khang Bình cùng qua.
Vừa vào cửa viện, chỉ thấy bóng người lắc lư, trong phòng lớn cũng đứng đầy người, Tăng gia đời thứ tư cơ bản cũng đều đến, trừ hai bé sơ sinh nhà Tử Hỉ và nhà Tử Thọ để ở nhà cho nha hoàn trông nom.
Còn lại còn có một nhà Tử Bình, một nhà Đại Mao, một nhà Quế Anh, đều là buổi tối vừa thông báo mới tới.
Tử Tình đã có nhiều năm không gặp Quế Anh rồi, trang phục nông phụ điển hình, nhìn ra nồng đậm dấu vết của năm tháng, nói vậy cuộc sống rất là kham khổ. Tử Tình thấy khi mình vừa vào cửa, Quế Anh cắn răng nhìn Lâm Khang Bình và mình một cái, có ai oán, có thống hận, cũng có ghen tị, tóm lại rất phức tạp. Chẳng qua, lúc này, Tử Tình cũng lười so đo.
Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường cùng với Tử Phúc còn đang ở trong phòng cùng lão gia tử, mấy người Xuân Ngọc thì trông coi Điền thị. Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy bên trong hô to: "Cha, cha" cùng với mấy người Tử Phúc khóc gọi "A công".
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Chu thị cùng Thẩm thị mắt đỏ hồng đi ra, vội dùng tấm ván gỗ bắc lên cái ghế thành cái giường đơn giản ở nhà chính, trải rơm rạ lên, mấy người chuyển lão gia tử qua nhà chính.
Lúc này, chỉ thấy Xuân Ngọc quỳ bò ra khóc hô: "Cha, cha, ta là đại nữ nhi Xuân Ngọc của ngươi nha, ngươi mở mắt lên nhìn ta, ngươi đi rồi còn có ai quản ta? Đáng thương ta quanh năm suốt tháng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cũng chưa từng hiếu kính ngươi, ngươi phải đi rồi, ta hiếu kính ai đây?"
"Được rồi, cũng lúc này rồi, ngươi còn không biết xấu hổ nói những lời này, sớm làm gì rồi? Nếu không phải là ngươi, cha ta còn có thể sống lâu vài năm. Lúc này khóc cho ai nghe? Ngươi mà có tâm ý này, cha có thể như vậy sao? Ngàn căn dặn vạn căn dặn, cha mẹ đều không thể chịu kích thích, ngươi nghe xong? Cả ngày mượn mấy chuyện thối nát nhà ngươi đến làm phiền cha cùng nương, bây giờ thì tốt rồi, muốn phiền cũng không phiền được." Thu Ngọc trách móc Xuân Ngọc.
"Được rồi, cha đã như vậy rồi, các ngươi bớt vài câu." Hạ Ngọc cũng khóc đi ra.
Lão gia tử dường như nghe thấy mấy người Xuân Ngọc gào thét, nâng nâng mí mắt, môi giật giật, đã nói không ra lời, mọi người vội kêu lên, Tăng Thụy Khánh nhìn một chút, dẫn đầu quỳ xuống, lúc này, nhi tử con dâu, tôn tử, tôn tức cùng với đời thứ tư của Tăng gia tất cả đều quỳ xuống, vừa khóc vừa đốt tiền giấy tiễn đưa.
Mộc Mộc cùng Uyển Tình mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ ở cùng Điền thị đang ngẩn ngơ trong phòng, Điền thị cũng không nói chuyện, cũng không rơi lệ, chẳng qua là mở to mắt ngẩn ngơ.
Ba người Xuân Ngọc, Hạ Ngọc, Thu Ngọc thì cùng Tử Bình, Tử Tình và Tử Vũ vào nhà bếp, nói là nữ nhi gả rồi cùng cháu gái không thể nhìn người nhà mẹ đẻ nhắm mắt, nói cái gì là "Nữ chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, cả đời vô ích."
Lâm Khang Bình lấy chậu than cho mấy người Tử Tình, mấy người yên lặng rơi lệ ngồi chờ, nghe trong nhà chính bất chợt truyền đến một tiếng kêu to "Cha" cùng "A công", Tử Vũ cầm lấy tay Tử Tình, hai người dựa vào nhau, cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ dần dần có một ít ánh sáng, bỗng nhiên trong nhà chính truyền đến một hồi tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, đây là lão nhân đi rồi.
Ba vị cô cô ở nhà bếp bắt đầu khóc tang, Tăng Thụy Khánh xách cái thùng đi ra ngoài, mang theo Tử Toàn ra sông múc nước, trở về lau người thay quần áo cho lão nhân, sau đó đổi sang một cánh cửa cũ nát.
Sauk hi trời sáng, Tăng Thụy Khánh phái người truyền tin đến các nơi, nói với Tăng Thụy Tường: "Nhị đệ, thầy địa lý này chỉ sợ còn phải tự ngươi đi mời."
Thầy địa lý là ở ngoài thôn, bởi vì vẫn chơi thân với Tăng Thụy Tường, đứa nhỏ nhà hắn còn để ở học đường của Tăng Thụy Tường đọc sách. Lúc này, cũng chỉ đành phải Tăng Thụy Tường cố chống đỡ thân thể tự mình ra mặt rồi.
Thầy địa lý vừa tới đã nói Tử Tình cùng Tử Vũ không thể tham gia tang lễ, cũng may Tử Tình và Tử Vũ vẫn nán lại ở phòng bếp, còn chưa có đi vào nhà chính, vừa nói như vậy, liền về Tình viên nghỉ ngơi trước, dù sao bụng hai người không nhỏ rồi, chịu đựng một đêm, thật sự có chút ăn không tiêu, để lại Lâm Khang Bình và Hạ Cam Vĩnh phúng điếu.
Thời gian nhập quan định vào giờ thân buổi chiều, vì cửa ải cuối năm đã gần đến, ngày đưa tang liền định vào ba ngày sau, hai mươi chín tháng chạp, gia tế (người thân đến bái tế) định vào hai mươi bảy tháng chạp, khách tế (khách đến bái tế) định vào hai mươi tám tháng chạp, ngày có chút gấp, nhưng cũng là không có cách nào, cũng không thể kéo dài tới sang năm.
Người đến phúng viếng dần dần đến, nhưng trong nhà người hỗ trợ làm việc không có, Tăng Thụy Tường không chủ sự, hơn nữa hai tầng đả kích, bi thương quá độ, thân mình giống như vừa qua một cơn bệnh, Thẩm thị đành phải thời khắc không rời đi theo hắn. Xuân Ngọc là người không dùng được, Hạ Ngọc sức khoẻ vốn đã không tốt, dưới đau thương, cũng ngã bệnh. Thu Ngọc muốn chăm sóc Điền thị, Điền thị bây giờ cũng là tâm như tro tàn, không khác gì hoạt tử nhân. Chuyện khác, Thu Ngọc cũng chẳng quan tâm nổi. Chỉ đành phải để cho Chú Vân Giang giúp đỡ quản lý nội vụ, chuẩn bị đồ cần dùng cho khách tới viếng.
Tình huống như vậy như trước đây, thông thường đều là người trong tộc chủ động đến hỗ trợ trước, phụ trách tiếp đãi phúng viếng cùng chuẩn bị cơm khách, còn phải mời bát tiên phụ trách tang ma trong thôn đến chủ sự, bát tiên này chủ yếu phụ trách khiêng lão gia tử vào từ đường nhập quan, phong quan, cùng với đưa tang khiêng lên núi….
Nhưng là, thứ nhất là cuối năm, nhà ai không vội chuẩn bị mừng năm mới? Thứ hai đều biết là Tăng Thụy Khánh là trưởng tử, hắn chủ sự, trong ngày thường Tăng Thụy Khánh hay lên mặt, lúc này, ai có thể chủ động tiến lên?
Hoạt tử nhân: Người không lo được cho sinh hoạt của mình, ý chỉ những người ngốc ngếch, đần độn, người thực vật, người vô dụng…
Nhập quan: Đưa người chết vào quan tài
Phong quan: Đóng kín quan tài
Bát tiên: Tám người khiêng quan tài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.